Nơi xa.
Trần quân gia đang nhanh chóng phi đến.
Khí cơ trên người ông còn chưa tản đi vẩn còn đang thiêu đốt, kiếm khí sắc bén giống như Kiếm Tiên trên trời hạ phàm trần.
“Công tử, lão Trần đến để trả kiếm.”
Trần quán gia dùng ý niệm khống chế, làm cho cổ kiếm Địa Giao trôi nổi bay về phía La Hồng.
La Hồng cầm kiếm đưa cho Tiếu Đậu Hoa.
Ánh mắt nhìn về phía Trần quản gia hơi nặng nề.
Mà ở một bên khác Viên Hạt Tử vô cùng xúc động lắc đầu.
ông và Trần Thiên Huyền tranh giành nhiều năm như vậy, cuối cùng Trần Thiên Huyền vần là đi tới bước dầu hết đèn tắt này.
Triệu Tinh Hà tướng lĩnh của hắc giáp quân nhìn về phía Trần quán gia, ánh mắt hơi chấn động.
Lại thở dài một hơi không khuyên can.
“Trần thúc…”
La Hồng mở miệng.
Cho dù là hắn cũng có thể cảm nhận được khí cơ sinh mệnh trên người Trần quán gia đang dần cạn đi, lúc này kiếm khí trên người Trần quản gia hừng hực, đó chính là ánh sáng chói lọi cuối cùng của ngọn đèn đang cháy.
Đợi đến khi cháy hết thì sẽ trở nên ảm đạm.
Trân quản gia tóc trắng tung bay, cười vươn tay vỗ bả vai La Hồng.
“Thấm thoát công tử đã đã cao như vậy ĩ >>
rồi…
“Lão Trần nhìn người lớn lên, đáng tiếc không thế nhìn thấy người lấy vợ sinh con, không nhìn thấy người trở thành tông sư kiếm đạo.”
Trần quản gia nói.
La Hồng hít sâu một hơi, nở nụ cười: “Sẽ, Trần thúc sẽ có thế nhìn thấy.”
“Ta có thể tìm y sư giỏi nhất thiên hạ kéo dài tính mạng cho Trân thúc.”
“Công tử, lão Trần ta đã già, có quá nhiều tiếc nuối, bây giờ ta cần phải đi đền bù phần tiếc nuối này. Ta sẽ đi đến thảo nguyên một chuyến, dù là thực lực này không thể chống được quá lâu nhưng ta vần muốn đi một lần, vung một kiếm về phía Gia Luật A cổ Đóa thật sự.”
Trần quản gia nói.
La Hồng ngơ ngác.
Viên Hạt Tử, Triệu Tinh Hà cũng thở dài không thôi.
Trong đôi mắt của Tiểu Đậu Hoa đã nhòe lệ, Trần quản gia nhìn nàng: “Diêu cô nương, lão Trần nhờ ngươi dưỡng kiếm giúp công tử…”
“Vâng!” Tiểu Đậu Hoa kiên nghị gật đầu.
Trần quản gia cười nhìn về phía Triệu Đông Hán, há to miệng không biết nên nói gì, hộ vệ mà ông chuẩn bị cho La Hồng này, thật sự là… Một lời khó nói hết.
“Thôi, báo vệ công tử cho tốt.”
“Cho dù… Công tử đã mạnh hơn ngươi rồi.”
Trần quản gia nói với Triệu Đông Hán.
Triệu Đông Hán lại vô cùng trịnh trọng gật đầu: “Đại nhân yên tâm, ta hiếu rồi!”
Trần quản gia vui mừng cười, dường như nghĩ đến gì đó, do dự một chút lại vồ vồ bả vai La Hồng, cuối cùng lại lải nhải một câu…
“Công tử, thiên phú kiếm đạo của người… Rất bình thường, nhất định không được kiêu ngạo, không được tự đắc.”
Trần quản gia chân thành nói.
La Hồng gật đầu.
Trần quản gia nhìn chằm chằm La Hồng một chút, người đã từng là tiểu hài nhi ở trong mắt của ông bây giờ đã lớn như vậy rồi.
“Trần thúc.”
La Hồng bỗng nhiên lên tiếng, hắn lấy ra một viên đan dược, đó chính là Địa Tạng Đoạt Hồn Đan.
“Trần thúc, đây là đan dược duy trì sinh mệnh mà cháu đoạt được ở trong Thiên Cơ Bí Cảnh, trước khi khí tức sinh mệnh hoàn toàn suy yếu thúc hãy ngậm vào trong miệng…”
Sau đó La Hồng lại bịa ra nguồn gốc của đan dược, rồi lại dặn dò.
Trần quản gia khẽ giật mình, cười cười.
Trái lại cũng không có từ chối, đây xem như là tâm ý của La Hồng.
Cho dù ông cảm thấy tác dụng không lớn
lẳm.
“Cõng tử, lão Trần đi đây.”
“Lần này đi Tắc Bắc, sau này sẽ không gặp lại”
Trần quản gia nói.
Vừa dứt lời thanh sam bay lên hóa thành lưu quang nhanh chóng bay vào huyện An Bình, về tới La phủ.
Ông cưng chiều nhìn thoáng qua La Tiểu Tiểu đang nằm ngáy o o.
Sau đó vô sô’ kiếm khí bỗng nối lên dưới chân, giống như Kiếm Tiên bay lên trời như diều gặp gió, hóa thành một đạo kiếm mang màu trắng, giống như bạch long xoay quanh lao về phía Tắc Bắc.
Chỉ đế lại âm thanh vang vọng đất trời.
“Một người với mái tóc trắng mặc thanh sam, thưởng tận vô số cánh của nhân gian.”
“Gia Luật A CỔ Đóa, Trần Thiên Huyền ta đến đây!”
Một ngày này, bên ngoài huyện An Bình xác chết la liệt khắp nơi, vô số hộ đạo giả của thiên kiêu phái đổ máu.
Một ngày này, bí cảnh đóng lại, Văn Thiên Hành trớ về kinh thành một mình.
Một ngày này, Trần Thiên Huyền đột ngột từ dưới mặt đất đi lên, ngự ngàn vạn phi kiếm hướng về phía Tắc Bắc.
Những chuyện xảy ra dưới ánh mắt chứng kiến của vô sô’ khách giang hồ cuồn cuộn giống như thủy triều, trong chốc lát lan truyền ra ngoài.
Dù đêm đã khuya nhưng vần không cách nào ngăn cản việc thông tin được lan truyền đi.
Tin tức rất nhanh được truyền ra khỏi huyện An Bình, truyền đến những vùng ở xung quanh huyện An Bình, thậm chí truyền đến cả phủ Giang Lăng.
Phủ thành Giang Lăng có dân số đông đảo, giang hồ du hiệp đã nhiều lại càng nhiều hơn, tin tức truyền đi hiến nhiên cũng rất nhanh.
Quán trà, tửu lâu, nhà trọ trở thành nơi lan truyền tin tức nhanh nhất.
Một số khách giang hồ tận mắt chứng kiến trận chiến ở huyện An Bình có nhiều đề tài để mọi người tán gẫu nhiều hơn, họ nhanh chóng đi vào phủ thành, ởtrong quán trà, tửu lâu kể tất cả những điều mà mình đã chứng kiến.
Mà một số khách giang hồ chưa từng đi vào huyện An Bình cũng hối hận không ngừng đập bàn.
Sớm biết ở bên ngoài huyện An Bình xảy ra trận chiến phấn khích cao trào như thế, họ chắc chắn sẽ không tiếc mấy bước đi đường mà tới đế xem.
Các loại tin tức bay đầy trời.
“Ngày bí cảnh đóng lại, thi thế của các thiên tài rơi xuống như mưa!”
“Gia Luật Sách xếp thứ ba trên Hoàng Bảng bị người ta đuổi giết như đuổi chó, nhếch nhác gầm thét rằng La Hồng và Bách Uy của Long Hổ Sơn kẻ thù cả đời của mình!”
“Viên Thành Cương tổng giáo đầu của phủ Giang Lăng yên lặng mười năm, một thương xuyên qua mười vị Nhất phẩm!”
“Hắc giáp thiết kỵ đồng loạt ra khỏi doanh trại, tướng lĩnh Triệu Tinh Hà một đao giết chết Nhị phẩm như giết chó!”
Đủ loại tin tức bay lên đầy trời gần như làm cho toàn bộ giang hồ đều sôi trào.
Chỉ trong vòng một đêm, giang hồ liền giống như nước được đun sôi không ngừng nổi bong bóng.
Đương nhiên La Hồng không biết tất cả những chuyện này.
Triệu Tinh Hà mang theo toàn bộ hắc giáp thiết kỵ trở về đại doanh ở bên ngoài mấy chục dặm, lần này xuất trại tấn công xem như làm kinh động thế gian, đồ sát rất nhiều hộ đạo giả Nhi phẩm.
Nhưng mà điều này không nghiêm trọng bằng vấn đề tiếp theo, Triệu Tinh Hà nhìn chằm chằm La Hồng một lát, rồi dẫn theo đại quân quay về doanh trại chuẩn bị đối mặt với bão táp sắp bùng nổ.
Dân chúng xem náo nhiệt đã sớm bị thi thể đầy đất dọa đến nỗi mặt không còn một giọt máu nhao nhao chạy trở về trong thành, trốn ở trong nhà của mình.
Ngày bình thường có không ít bách tính muốn hướng về cuộc sống giống như giang hồ, mà bây giờ nhìn thấy cảnh tượng thi thế roi xuống như mưa, máu chảy thành sòng lại trở thành những người sợ hãi, sợ là cả đời này cũng sẽ không có suy nghĩ muốn sống cuộc sống của người trong giang hồ nữa.
Thực ra không có nhiều người biết Trân Thiên Huyền ngự kiếm bay về phía Bắc.
Mọi người đều đang chú ý đến bão táp ở bên ngoài huyện An Bình.
Đêm dài.
Trăng sáng treo trên cao phản chiếu thi thế đầy đất ở bên ngoài huyện An Bình, dường như chiếu rọi máu tươi chảy thành dòng trên mặt đất.
Bên ngoài huyện An Bình vắng vẻ không có bóng người.
Cửa thành đóng kín.
Triệu Đông Hán, Tiểu Đậu Hoa đứng ở trên tường thành chờ đợi La Hồng.
La Hồng mặc áo trắng bị nhuốm máu đi xuyên qua đám thi thể ớ dưới ánh trăng.
Khí huyết của những cơ thế này nồng đậm cuồn cuộn.
Nhưng mà cho dù đã chết thì khí tức trên những thi thể này vẫn mạnh như cũ chứ chưa từng suy yếu.
Dù sao họ cũng đều là cường giả Nhị phẩm, thậm chí là cường giả Nhất phấm.
Những cường giả này nếu tụ tập cùng một chỗ cũng có thế thành lập một tông mòn hàng đầu.
“La Hồng công tử đang làm gì vậy?”
Tử Vi mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt đứng ở trên cổng thành tò mò quay đầu nhìn v’ê phía Triệu Đông Hán dò hỏi.
Triệu Đông Hán hít sâu một hơi, vết đao trên mặt nhúc nhích: “Công tử đang tế điện tu sĩ chết vì người, cho dù những người này đều muốn giết công tử nhưng công tử nhà ta thiện tâm, mỗi lần có người chết vì người trong lòng của người cũng không dễ chịu…Cho dù là tà tu công tử đều sẽ tưởng nhớ chứ đừng nói là những người này.”
Tiểu Đậu Hoa dần dần trừng to mắt, thật sao?
Tử Vi lập tức hít sâu một hơi: “La Hồng công tử không hổ là tấm gương chính nghĩa của huyện An Bình”
Phương Chính cầm bản án chuẩn bị ghi chép nghe thấy lời Triệu Đông Hán nói cũng khẽ gật đầu.
Dù sao… Sự kiện lần này đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi cai quản của Đại Lý Tự nhưng mà họ vẫn phải lập án.
Lạc Phong lại tựa vào một góc trong tường thành thâm thúy nhìn lên bầu trời.
Giống như là đang hoài nghi nhân sinh.
Võ Cử, thiên kiêu của Đại Lý Tự, đã chết, một người kế vị mà Thiếu Khanh tĩnh tâm bồi dưỡng, cứ như vậy chết ở bên trong bí cảnh, hơn nữa lại bị La Hồng giết.
Võ Cử, thiên kiêu Võ tu Tứ phẩm Thiên Cương cảnh, xếp hạng thứ mười lăm trên Hoàng Bảng, người ngày thường đến cả Lạc Phong cũng phái cúi đầu, một cường giả như vậy lại bị La Hồng giết chết ở bên trong bí cảnh.
“Chưa tới một tháng…”
Lạc Phong dựa vào góc tường run rẩy, lúc này sắc mặt ông ta tang thương.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!