Đối mặt với lưỡi đao sóng âm màu bạc cắt chém đến, vô số cường giả nhao nhao nhảy lên ôm lấy chân lăn lộn ở trên không trung.
Sóng âm vù vù lướt tới, rất nhiều cao thủ Nhị phẩm liều mạng tránh thoát sát cơ, tay áo của họ lại bị lưỡi đao sóng âm quét trúng, trong nháy mắt nổ thành bột mịn.
Rất nhiều cao thủ toát mồ hôi lạnh.
"Là ngươi! Tư Đồ Vi!"
"Dùng cầm tiến nhập vào cao thủ Nhất phẩm!"
"Tư Đồ Vi? Hồng nhan của La Hồng Trần sao?!
Có cao thủ Nhị phẩm nhận ra nữ nhạc công này thì không khỏi hít vào một hơi nói.
La Hồng nghe vậy thì ánh mắt không khỏi sáng lên.
Hồng nhan của La Hồng Trần?
Đó không phải là tương đương... Đại bá mẫu sao?!
Có đại bá mẫu tới cứu trận nằm ngoài dự đoán của La Hồng.
"La Hồng đa tạ ơn cứu mạng của đại bá mẫu!"
La Hồng cúi người nói.
Đại bá mẫu...
Khuôn mặt xinh đẹp của Tư Đồ Vi dưới khăn che mặt hơi đỏ lên, xưng hô thế này... Êm tai.
"Ngươi ở sau lưng đại bá mẫu, những người này... Không thể làm ngươi bị thương.
Tư Đồ Vi nói, giọng nói của nàng rất êm tai còn có vài phần nghiêm túc.
Một lúc sau ngón tay lại đè một sợi dây đàn, bỗng nhiên gẩy một cái.
Dường như trời đất luân chuyển, tiếng đàn trong nháy mắt trở nên xơ xác tiêu điều!
Dây đàn bỗng nhiên đứt đoạn!
Một cao thủ Nhị phẩm đang muốn đi vòng quanh trong nháy mắt bị tiếng đàn đứt đoạn đánh trúng, trong nháy mắt lồng ngực nổ tung, máu thịt be bét, khí cơ sụp đổ, rơi xuống trên mặt đất...
Một đòn tấn công làm bị thương nặng một cao thủ Nhị phẩm.
"Ta không thích giết người, hôm nay ta chỉ đem La Hồng và Phiêu Tuyết Kiếm rời đi"
"Nếu như lại có người ngăn cản vậy thì ta sẽ giết người."
Tư Đồ Vi nói.
Giọng nói mềm mại rất êm tai đang nghiêm túc uy hiếp người.
Nhưng mà nghe ra lại không giống như uy hiếp.
Chẳng qua là rất nhiều Nhị phẩm lại thật sự không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một người một đàn ngăn cản hơn mười Nhị phẩm cũng đã đủ độc đoán.
Trên mặt hồ ở phía xa.
Nguy Thiên Tuế đánh một chiêu xuống, Viên Hạt Tử hai tay cầm thương, hai chân ướt sũng, chìm vào trong hồ trượt về phía xa, trong hồ bị lôi kéo thành hai khe rãnh!
Mà Ngụy Thiên Tuế không tiếp tục tiếp tục chú ý tới Viên Hạt Tử nữa, lão ta híp mắt nhìn về phía Tư Đồ Vi.
"Hay cho một Tư Đồ Vi... Thật sự dám ra tay, muốn chết sao!"
Cơ thể Ngụy Thiên Tuế trong nháy mắt dừng lại trên hồ, hóa thành vô số tàn ảnh, tốc độ vô cùng nhanh bay tới gần.
Bóng dáng Viên Hạt Tử ngừng lại trên mặt hồ, sắc mặt hơi thay đổi.
Hung hăng kéo một thương xuống, cơ thể lập tức xông ra vang lên tiếng rít gào.
"Nguy Thiên Tuế, đến đi, đánh tiếp!"
Một ngân thương cao tới trăm trượng vắt ngang xé rách bầu trời đêm, không khí đều đang rung động, dường như sắp bị đánh rách tả tơi!
Ngụy Thiên Tuế lại không để ý tới.
Cơ thể vẫn lướt qua chỉ để lại tàn ảnh như cũ, nhanh chóng tới gần, trong nháy mắt rơi vào trước rất nhiều Nhị phẩm trước đó bị dọa sợ không dám đi lên.
Đánh một chưởng về phía Tư Đồ Vì.
"Tiểu nha đầu này thật là to gan, hôm nay ta sẽ đưa ngươi xuống dưới bồi La Hồng Trần!
Nguy Thiên Tuế lạnh lùng nói.
Móng vuốt hắc ám bộc phát sức mạnh kinh khủng.
Tư Đồ Vi nhíu mày.
"La Hồng, ngươi đi trước đi"
Vừa dứt lời.
Năm ngón tay tinh tế trắng nõn bỗng nhiên nắm bảy dây đàn, những sợi dây đàn được kéo xuống cực hạn bỗng nhiên buông ra.
Quay một vòng tròn trong hư không!
Tiếng đàn dường như hóa thành gió lốc vô hình đây sắc bén va chạm với móng vuốt của Ngụy Thiên Tuế.
Đúng lúc này một thương của Viên Hạt Tử cũng nện xuống.
Hai vị Nhất phẩm liên thủ thì Ngụy Thiên Tuế mới bị áp chế lại.
La Hồng thấy thế thì bỗng nhiên vẫy tay.
Ố phía xa.
Tà Ảnh Thương Ưng đằng không mà lên, Tiểu Đậu Hoa nằm sấp trên đó run lẩy bẩy.
La Hồng nheo mắt nhìn thoáng qua rất nhiều Nhị phẩm bị trận chiến của Nhất phẩm đánh cho hoảng sợ, hắn quay đầu chạy về phía Tà Ảnh Thương Ưng đang giương cánh.
Rất nhiều Nhị phẩm kịp phản ứng gào rít đuổi giết về phía La Hồng.
Chẳng qua trong thời gian ngắn không cách nào lại hình thành uy áp trời đất áp bức đã bị tiếng đàn của Tư Đồ Vi phá vỡ trước đó.
La Hồng chạy với tốc độ cực nhanh giống như chim nhạn đạp lên tuyết bùn mà không để lại dấu vết.
Rất nhiều Nhị phẩm theo đuôi mà tới.
Bỗng dưng.
La Hồng quay đầu cảm nhận uy áp trời đất đã biến mất, hắn quét mắt nhìn rất nhiều Nhị phẩm cười mỉa mai.
Vỗ tay ra tiếng.
Di Hình hoán ảnh!
Hình bóng diều hâu vốn dĩ đang chở Tiểu Đậu Hoa trong nháy mắt đổi vị trí với La Hồng.
Tiểu Đậu Hoa nằm sấp trên lưng diều hâu chỉ cảm thấy dưới người trống rỗng, trong chớp mắt đã bị La Hồng ôm.
La Hồng áo trắng nhanh chóng hạ xuống giẫm chân trên nóc nhà bằng ngói đen bay lượn về phía cửa thành.
Tiểu Đậu Hoa ngây ngẩn.
Gương mặt xinh đẹp trong chốc lát đỏ bừng!
"Công...Công tử...Buông ta ra, không cần phải để ý đến ta..."
Tiểu Đậu Hoa rụt rè kêu lên.
"Ngậm miệng!"
"Ôm chặt!"
La Hồng trừng mắt nhìn nàng quát.
Tiểu Đậu Hoa lập tức bị dọa phát sợ.
"Công tử...Đừng hung dữ oa..."
Sau đó gắt gao ôm eo La Hồng, mím môi tùy ý gió đang gào thét bên tai không dám nói lời nào.
Mà đổi lại một bên khác.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!