La Hồng tỉnh lại sau một giấc ngủ.
Tinh thần đã hồi phục dồi dào, việc quan tưởng Thiên Thủ Tà Phật khiến ý chí của hắn táng lên một chút, quan sát mọi thứ đều trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Duỗi cái lưng dài lười biếng, tỳ nữ nghe phòng còng tử có tiếng động nối đuôi nhau bước vào, rửa mặt thay y phục cho La Hồng.
Sau khi được hầu hạ xa hoa, La Hồng đến đại sảnh.
Đầu bếp nữ Tiếu Đậu Hoa của La phủ, đã chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn.
Nhìn thấy La Hồng xuất hiện, giống như thỏ con hoảng sợ, định chạy xuống nhà bếp.
La Hồng thấy thế quát lớn một tiếng: “Đứng lại!”
Tiếu Đậu Hoa nín thin, còng tử lại đến rồi, lại sắp hung dữ rồi.
Tiểu Đậu Hoa ủy khuất đầy mặt, vì sao công tử luôn hung dữ với nàng.
Bắt nạt Tiếu Đậu Hoa nàng không tức giận sao?
Tiếu Đậu Hoa phồng miệng, cảm thấy bản thân nên phản kháng rồi, đôi mắt to như nước trong veo, hung ác trừng La Hồng.
Ánh mắt La Hồng lập tức sáng lên, a, phản kháng?
Hắn giơtay lên, búng một cái lên cái trán trắng nõn của Tiểu Đậu Hoa.
“Có bản lĩnh đấy! Còn biết trừng bản công tử! Nào nào, trừng cái nữa xem! Cẩn thận bân công tử móc mắt ngươi ra làm hạch đào bây giờ.”
La Hồng gia tăng giọng điệu, nói.
Tiếu Đậu Hoa che trán, nghĩ đến cảnh tượng tròng mắt mình bị làm hạch đào, vẻ mặt cực kỳ hung dữ lập tức thay đổi.
“Công công công công tử,
ta không dám đừng có hung mà.”
Sắc mặt Tiếu Đậu Hoa sợ tới mức tái mét.
La Hồng cảm thấy mỹ mãn, vui vẻ ăn hai chén cháo.
Mà bên kia, La Tiểu Tiểu có kinh nghiệm đầy mình, đã đến từ sớm, đang ăn bánh quẩy và chén cháo thứ ba trong bữa sáng. Cô bé vừa ăn, vừa khinh thường nhìn La Hồng ức hiếp Tiểu Đậu Hoa.
Người ca này của nàng, quả thực rất hư.
Ăn xong bữa sáng, La Hồng một thân bạch y ra khỏi La phủ, Triệu Đỏng Hán phiền muộn đi theo, La Hồng khuyên căn không được, đành đế hắn ta tiếp tục đi theo.
La Hồng nhìn bầu trời mù tịt, dường như sắp có mây đen dày đặc, không khí ngày hè, như đi theo mặt của cò nương vậy, phức tạp thất thường.
Lấy ra Thanh Đồng Tà Lệnh, tâm thần hơi động, rất nhanh, trong u tối như có khí cơ vô hình dẫn dắt.
Thanh Đồng Tà Lệnh dường như có thể tìm được vị trí của Hắc Thiết Tà Lệnh.
Hôm nay La Hồng dự định đi tìm tên tà nhân cuối cùng trong huyện An Bình, Đồ Tam Đa.
Nhưng mà Đồ Tam Đa này nói cho cùng cũng là Tà tu, La Hồng hắn vẫn là cấn thận thì hơn, nếu như có thế thu phục được thì tốt, nếu không thu phục được, vậy đánh chết là được.
Nghĩ vậy, La Hồng rút sách da người từ trong ngực ra và bút than mang bên người, viết ba chữ Đồ Tam Đa lên đối tượng nhằm vào.
Mưa dầm nhiều ngày mịt mù, tầng mây đen nghìn nghịt giữa ban ngày, mang đến áp lực nặng nề.
Lạc Hoa Viện.
Lão nhân đang được tiếu đồng đỡ dậy.
“Đại nhân, chúng ta phải đi đâu?”
Tiếu đồng nghi hoặc hỏi.
Lão nhân nhìn bầu trời u ám, khuôn mặt xếp chồng các nếp nhăn: “Ra ngoài thành, xem một vở kịch hay.”
Mười dặm ngoài huyện An Bình.
Một lão đầu gầy yếu lưng đeo hộp gỗ vàng, gậy gỗ sáng bóng đánh nhẹ lên mặt đất, sải bước tới, lại bước như bay, mặt đất dưới chân giống như không ngừng nén xuống dưới bước chân.
ông ta đến sườn núi phía bắc trước, mặc dù nhìn không thấy cảnh tượng đạo sĩ uống rượu bị đóng chết trên mặt đất, nhưng vẫn cảm nhận được khí cơ kiếm khí sắc nhọn, khuôn mặt tiều tụy lại lộ ra một nụ cười.
Ông ta rút gậy trúc, lấy kiếm của đạo nhân đã bị đóng chết ra.
Vù
Kiếm được lấy ra, liền bay về bên hông lão đầu tiều tụy, về phần thi thể những đạo nhân này, lại ngã xuống đất, không ai quan tâm.
Sau đó, lão đầu lần lượt tiến về phía đòng, phía tây, phía nam
Đem ba thanh kiếm còn lại, gom
lại.
Bốn thanh kiếm treo trên người ông ta, lão đầu đột nhiên cười lớn lên.
Gậy trúc đập lên nền xanh, quanh thân treo bốn kiếm.
Đi về hướng huyện An Bình.
La phủ.
Trần quản gia ngồi bên ao sen một đêm, uống trà một đêm.
Ngắm nhìn sắc trời, lại nhìn ngoài huyện An Bình, sắc mặt bình tĩnh nhấc lên cổ kiếm Địa Giao quấn vải xung quanh.
Sau khi đeo kiếm ra sau lưng, một thân thanh y trong gió, sải bước ra khỏi La phủ.
Chỉ còn bàn trà bên ao sen, người đi trà hơi lạnh.
Đối với chuyện Trần quản gia ra khỏi thành, La Hồng dĩ nhiên không biết.
Bây giờ tâm thần hắn đang tập trung vào Thanh Đồng Tà Lệnh, cảm ứng phương hướng, tìm kiếm Đồ Tam Đa.
Đây là kế hoạch lúc trước La Hồng đã lập ra, đối với kế hoạch đã lập ra, La Hồng đều sẽ rất dụng tâm tiến hành.
Triệu Đông Hán phiền muộn đi theo bên cạnh La Hồng, có chút khó hiếu công tử, hắn ta nhìn chằm chằm lệnh bài La Hồng đang cầm, có thể cảm nhận được tà khí mờ mịt trên lệnh bài kia đang khuếch tán.
Công tử một thân chính khí, sao lại có thể có tà vật như vậy?
Hai người tạt qua con ngõ trong huyện An Bình, đường tắt sâu thẳm, giống như bờ ruộng ngang dọc, La Hồng và Triệu Đông Hán quanh quấn một hồi lâu, đều có chút choáng váng.
Nếu không phải có khí cơ trong tà lệnh dẫn đường, có lẽ La Hồng sớm đã bị mất phương hướng.
“Công tử, đây là phương hướng tới ‘Địa Thử Nhai’ của hang dân tị
Triệu Đông Hán nói.
La Hồng thật sự không biết phía trước là hang dân tị nan, đây là dáng vẻ của cấp thấp nhất trong thành.
Hắn không nói gì, căn cứ vào chỉ dẫn của tà lệnh, tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh, có loại cảm giác sương mù dày đặc tản ra thấy được mây xanh, từ trong ngõ hẻm càng lúc càng dơ đi ra.
Là một mảnh đất ồn ào, đủ các kiểu người ăn mặc rách rưới, xanh xao vàng vọt, đang ngang ngược trên ngã tư đường.
Bên cạnh mặt đất, có người bán hàng rong toàn thân dính bùn cầm rau dưa khô kéo đang buôn bán, cũng có vài người phụ nữa đang bày sạp.
“Trong huyện An Bình còn có nơi như vậy?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!