Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thần Cấp Ở Rể - Diệp Vô Phong (truyện full tác giả: Thanh Thanh)

Ánh mắt Diệp Vô Phong vô cùng kiên quyết, khiến Mạc Tam Gia có cái nhìn sắc bén lập tức phát hiện ra, hôm nay ông ta vốn tưởng rằng kế hoạch mời chào Diệp Vô Phong có khả năng sẽ thất bại. Nhưng mà, lão già này sớm đã mài dũa tinh thần trở nên nhẵn nhụi như hòn đá cuội, tất nhiên ông ta không hề để lộ vui vẻ hay tức giận ra ngoài mặt, chỉ thản nhiên cười: "Cậu Diệp quả nhiên có khí phách, tốt lắm. Ý tưởng của cậu giống như tôi hồi còn trẻ. Vậy người làm anh là tôi đây phải mỏi mắt mong chờ rồi, hôm nay tôi mời cậu đến để dự bữa tiệc gia đình, nếm thử tay nghề đầu bếp nhà tôi, cậu không cần khách sáo đâu."

Diệp Vô Phong thẳng thắn cười: "Cảm ơn ông Ba đã mời."

Tiệc rượu bày trong sân, sân của Mạc Tam Gia, trong sân đốt hai hàng đèn lồng đỏ, chiếu lên sân nhà sắc lửa đỏ ấm áp. Tiếp khách còn có hai anh em của Mạc Tam Gia.

Ngoài ra, còn có con gái của Mạc Tam Gia là Mạc Vân Sương, bạn gái của Mạc Đông Lôi Lưu Thư Kỳ.

Hôm nay hai cô gái đều đặc biệt trang điểm ăn vận xinh đẹp. Hai người tiếp đãi, rót rượu cho Diệp Vô Phong, gắp thức ăn cho anh. Hiển nhiên coi anh là khách quý. Diệp Vô Phong cũng không khách khí, đổi cốc thay ly, thỏa thích uống rượu với Mạc Tam Gia.
Advertisement
Lưu Thư Kỳ đứng lên rót rượu cho Diệp Vô Phong: "Diệp Vô Phong, họp lớp ngày hôm đó, tôi với Thư Âm có chút hiểu lầm, mong cậu tha thứ. Để tỏ lòng hối hận, tôi mời cậu một ly. Tửu lượng cậu tốt thật đấy, mời."

"Nói hay lắm. Tôi nhất định sẽ truyền đạt lại ý tốt của cậu." Diệp Vô Phong nâng ly rượu uống cạn.

Mạc Vân Sương cũng rót đầy ly rượu cho anh: "Diệp Vô Phong, chúng ta đều là người luyện võ, tôi ngưỡng mộ công phu của anh, anh cũng uống với tôi một ly đi."

Diệp Vô Phong gật đầu rồi lại uống cạn, Mạc Vân Sương đặt ly rượu xuống, nói: "Diệp Vô Phong, tôi với ba tôi đều rất thích anh, tôi biết hiện tại có lẽ anh không bằng lòng hợp tác với nhà họ Mạc chúng tôi, nhưng mà sau khi anh về rồi, có thế suy nghĩ cho thật kỹ. Cổng lớn nhà chúng tôi, lúc nào cũng mở rộng chào đón anh."

Diệp Vô Phong mỉm cười, nói: "Cảm ơn lòng ưu ái của con gái lớn nhà họ Mạc, tôi nhớ rõ rồi."

Lúc này, điện thoại Diệp Vô Phong bỗng nhiên đổ chuông, là Lâm Thư Âm gọi, Lâm Thư Âm lo lắng cho an toàn của Diệp Vô Phong, đồng thời giục Diệp Vô Phong ăn xong phải nhanh chóng về khách sạn lớn Hoàng Triều đón cô.
Advertisement
Diệp Vô Phong ngắt điện thoại, nói: "Ông Ba, nhà còn có việc, hôm nay cảm ơn ông Ba mở tiệc thiết đãi, kẻ hèn này phải xin từ biệt rồi."

Mạc Tam Gia cười ha hả: "Cậu Diệp quả là một người bận rộn. Cậu đã phải đi rồi thì tôi cũng không giữ, hôm khác gặp lại ta tiếp tục."

Lưu Thư Kỳ cũng đứng dậy, tươi cười cầm bình rượu rót cho Diệp Vô Phong: "Diệp Vô Phong, tôi mời cậu ly cuối, ly này tôi thay hôn phu Mạc Đông Lôi mời cậu, mong hai người sau này có thể hóa giải thù hận."

Mạc Vân Sương nói: "Oan gia nên giải không nên kết. Tấm lòng của Lưu Thư Kỳ, Diệp Vô Phong, tửu lượng anh tốt, cũng sẽ không để ý ly rượu này đâu nhỉ."

Diệp Vô Phong không nói gì, cười ha ha nhìn Lưu Thư Kỳ rót rượu. Tay Lưu Thư Kỳ cầm bình rượu, cố ý ghé sát người vào Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong híp mắt nhìn, bình rượu trong tay Lưu Thư Kỳ, bỗng nhiên phát ra tiếng lách cách nho nhỏ.

Nếu như là người bình thường, nhất định sẽ không nghe thấy, cũng sẽ không để tâm đến âm thanh nhỏ nhoi này. Huống chi, trước mắt còn là một cô gái sắc đẹp tuyệt trần. Tuy nhiên, Diệp Vô Phong lại không phải người bình thường, tai anh khẽ động, khóe miệng lấp lóe ý cười lạnh lùng: "Hừ, lại còn xoay tâm bình? Muốn hạ thuốc trong rượu?"

Diệp Vô Phong lại nghĩ lại: "Có lẽ không phải là thuốc độc, có thể là thuốc kích thích. Đến lúc mình mơ màng rồi, để cho Lưu Thư Kỳ hoặc Mạc Vân Sương kéo vào khuê phòng, sau đó quay video không trong sáng, rồi dùng nó để ép buộc mình."

Nếu như là như vậy, không bằng tương kế tựu kế, nghĩ đến đây, Diệp Vô Phong nâng ly rượu uống cạn, những người Mạc Tam Gia thấy Diệp Vô Phong uống rượu, trong lòng vui như hoa nở. Họ nào biết được, Diệp Vô Phong không hề nuốt rượu xuống bụng, mà là ngậm rượu bên dưới lưỡi. Sau đó nhân lúc lau miệng, nhổ rượu ra tay áo.

Mạc Vân Sương biết võ công Diệp Vô Phong lợi hại, sợ rằng một ly rượu không thể khiến anh gục ngã, vậy nên, cô ta cầm bình rượu rót thêm ly thứ hai: "Diệp Vô Phong, ly này tôi thay anh trai Mạc Đông Lôi nhận tội, anh nể mặt tôi, uống đi nhé."

Diệp Vô Phong hào sảng nói: "Được, tôi uống." Nói xong, giống y như lần trước, lại uống cạn ly rượu thứ hai.

Uống xong, Diệp Vô Phong cố ý lảo đảo thân người, lập tức dựa vào người Lưu Thư Kỳ, đưa tay vò đầu: "Ý, sao tôi thấy có hơi choáng váng?"

Lưu Thư Kỳ nhanh chóng đỡ anh, cười với Mạc Vân Sương, Mạc Vân Sương nói: "Diệp Vô Phong, nhất định là anh đang đùa rồi, anh cũng biết tửu lượng của anh tốt, sao có thể uống say được chứ?"

Diệp Vô Phong nói: "Đúng rồi, tửu lượng của tôi không tồi. Có lẽ là hôm nay uống hơi nhanh, không hay, tôi không chống chịu được nữa rồi."

Mạc Tam Gia bèn nói: "Hai đứa còn đứng ngơ ra đấy làm gì? Không thấy Diệp Vô Phong sắp ngã luôn rồi sao? Chị em hai đứa đỡ cậu ấy lên tầng nghỉ ngơi, đợi cậu Diệp tỉnh rượu rồi đi cũng không muộn."

Mạc Vân Sương và Lưu Thư Kỳ dìu Diệp Vô Phong lên tầng ba.

Mạc Tam Gia nhìn bóng hình ba người đi lên tầng, nhỏ giọng nói: "Trước đây, loại thuốc này phải tầm mười phút mới có tác dụng, sao hôm nay lại nhanh vậy?"

Mạc Đại Gia thùng rỗng kêu to, nói: "Lẽ nào cậu không biết, võ công Diệp Vô Phong cao cường, anh nghĩ, võ công càng cao, tác dụng thuốc càng mạnh. Nhất định là như thế."

Mạc Nhị Gia nói: "Em nhớ trong tiểu thuyết võ hiệp, võ công càng cao, tác dụng càng yếu chứ."

Mạc Đại Gia chế nhạo: "Cậu quá straggle--Giờ đã là thời đại nào rồi? Hiệu lực của thuốc đã được bao nhiêu chuyên gia khoa học nghiên cứu, đã tiến bộ từ lâu lắm rồi."

Mạc Tam Gia tự rót một ly rượu cho mình, nói: "Hai anh đừng trai cãi nữa. Ba chúng ta uống tiếp, chuyện tiếp theo, để Vân Sương sắp xếp. Đợt lát nữa tên nhóc đó tỉnh rượu, xem nó nói thế nào."

Mạc Vân Sương và Lưu Thư Kỳ dìu Diệp Vô Phong lên tầng, tiến vào căn phòng rộng rãi thoáng đãng, hai người đặt Diệp Vô Phong lên giường lớn.

Mạc Vân Sương căn dặn: "Lưu Thư Kỳ, mau đi chuẩn bị camera."

Lưu Thư Kỳ lên tiếng đồng ý, lập tức mở ngăn kéo, lấy ra giá đỡ điện thoại, điều chỉnh cự ly điện thoại đến chuẩn giường lớn. Bày xong những thứ cần dùng, vừa quay ra đã thấy Mạc Vân Sương đã bắt đầu cởi bỏ quần áo, Lưu Thư Kỳ hỏi: "Vân Sương, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?"

Mạc Vân Sương ** quần áo, tiến đến bên cạnh Diệp Vô Phong, nhìn Diệp Vô Phong đang mê man, lạnh lùng cười rồi nói: "Làm theo kế hoạch. Quay video Diệp Vô Phong xâm phạm chúng ta, dù cho ba ngày sau, trận đấu võ ở đảo Đông Ngư thua anh ta, có thứ này trong tay, chúng ta muốn ra điều kiện gì chả được."

Lưu Thư Kỳ gật đầu, cô ta cũng ** quần áo: "Vân Sương, Lâm Thư Âm đáng ghét quá. Lại dám tát em trước mặt mọi người! Em thật sự muốn cắm cho cô ta một cặp sừng. Chỉ sợ anh chị Mạc Đông Lôi biết được sẽ không vui."

Mạc Vân Sương nói: "Lưu Thư Kỳ, trước hết, theo kế hoạch của ba chị. Chỉ bày trận chứ không đánh thật. Đấy là kế hoạch thứ nhất. Bây giờ, chúng ta thực hiện kế hoạch thứ hai. Hôm nay chúng muốn chơi anh ta thế nào thì chơi thế đó. Quan trọng nhất là, để lại bằng chứng anh ta xâm phạm chúng ta!"

Lưu Thư Kỳ vui vẻ nói: "Tốt quá! Anh ta trúng thuốc của chúng ta, hai tiếng tuyệt đối sẽ không tỉnh."

"Đúng rồi, Vân Sương, em... em không có kinh nhiệm chuyện đấy. Vân Sương, chị có kinh nhiệm chuyện đấy không? Chị lên trước, em quan sát học tập một chút?"

Mạc Vân Sương lắc đầu nói: "Chị cũng không có kinh nhiệm..."
Nhấn Mở Bình Luận