Thần tiên Giả thấp thỏm nói: “Anh Phong, đừng đùa vậy chứ! Nửa cái danh tiên của em thật ra gạt người ta thôi, anh định để em chữa bệnh thật à?”
Diệp Vô Phong không nhịn được nói: “Cậu im đi! Tới nơi rồi nói.”
Thần tiên Giả cười hì hì: “Dạ dạ, dù sao anh cũng bắt em lên xe rồi, em còn làm gì được nữa.”
Diệp Vô Phong nói: “Cậu ở Hoa Hải đánh nhau với đám giang hồ, chắc quen không ít người nhỉ?” Thấy cậu ta gật đầu, Diệp Vô Phong nói tiếp: “Vậy có quen biết đám tà giáo nào không?”
Advertisement
“Tà giáo gì cơ? Anh Phong à, giáo phái em vào là phái Thần Long chính tông, là môn phái chính nghĩa, tái thế cứu người, anh không thể xem nó là tà giáo được, em tổn thương đó.” Thần tiên Giả lập tức thận trọng, dè dặt nói.
Diệp Vô Phong lắc đầu đáp: “Tôi làm cậu tổn thương làm gì? Cậu nói thật đi, phái Thần Nông các cậu có ám người ta, dùng phép thuật gì đấy làm người ta hôn mê không?”
Thần tiên Giả lập tức lắc đầu lia lịa: “Sao mà có được? Phái Thần Long bọn em sao có mấy pháp thuật tà đạo vậy được! Anh Phong à, không lẽ gần đây anh bị nghiện tiểu thuyết thần tiên ma quỷ hở?”
“Vậy đừng có nhiều chuyện nữa, đến nơi cậu sẽ biết, cậu nhất định phải giúp tôi điều tra rõ chuyện này.” Diệp Vô Phong thật sự lo lắng, hai người vừa bước vào cửa lớn của bệnh viện thành phố, Diệp Vô Phong đã lập tức cảnh báo với cậu ta: “Tam Ni, cậu nghe rõ đây! Không được giấu tôi, có gì thì nói đó! Nếu không… Ha!”
Thần tiên Giả sợ đến rúc đầu lại, nói: “Đương nhiên rồi! Anh Phong, anh yên tâm! Nếu không biết em sẽ không nói, nếu biết gì em sẽ nói hết.”
Lúc hai người nhanh chóng xuất hiện ở hành lang, Mã Vũ hô một tiếng đứng dậy: “Ơ kìa? Sao anh lại mang một tên đạo sĩ theo vậy?”
Advertisement
Lâm Thư Âm cũng ngớ người: “Khoan nói đến, đây cũng là lần đầu em thấy quần áo kiểu này.”
Diệp Vô Phong đi đến trước mặt hai người, giới thiệu ngắn gọn: “Đây là bạn cùng chiến đấu với anh, tên là Tam Ni. Cậu ta đến xem tình hình bệnh của Bạch Nhạn Phi.”
Thần tiên Giả nhanh chóng theo đám người Lâm Thư Âm, Diệp Vô Phong đi đến giường bệnh của Bạch Nhạn Phi.
Thàn tiên Giả kiểm tra con ngươi của Bạch Nhạn Phi, sau đó bắt mạch thử, rồi lại tỉ mỉ kiểm tra sắc mặt của cô ấy: “Ừ thì… Anh Phong, tình huống cô ấy có hơi đặc thù, tuy em từng nghe thấy loại pháp thuật gây ra tình trạng này, nhưng cũng chỉ mới nghe nói mà thôi, không thể giúp được.”
Diệp Vô Phong nói: “Nhà Mộ Dung có quan hệ với môn phái nào nhất?”
“Nhà Mộ Dung? Có ông ba nhà họ đấy! Ai ai cũng biết, phái Long Môn của đạo gia truyền bá rất rộng ở Hoa Hải, bùa chú, pháp thuật, võ công, tập trung vào một chỗ, hiện nay hình như Mộ Dung Trí là người lợi hại nhất, có người nói ông ta đã được bổ nhiệm làm người đứng đầu của phái Long Môn, chỉ là, phái Long Môn đạo gia cũng là môn phái đứng đắn đàng hoàng, sao lại làm ra chuyện như vậy được?” Thần tiên Giả không hiểu nổi.
Ánh mắt của Diệp Vô Phong lập tức lạnh xuống: “Mộ Dung Trí à, vậy là được rồi! Nếu không phải Mộ Dung Trí đích thân làm, vậy nhất định là đám con cháu của ông ta.”
Lâm Thư Âm và Mã Vũ nghe người kia tự xưng là ‘Cổ Tam Ni’ thì thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Nhưng không khí hiện tại vô cùng căng thẳng, không ai cười nổi, dù gì thì Bạch Nhạn Phi vẫn còn nằm trên giường bệnh, sống chết không rõ thế nào.
Có điện thoại Tiết Phi gọi đến: “Anh Phong, bọn tôi kiểm tra camera, phát hiện sau khi cô chủ tiếp xúc với một vị khách thì cơ thể trở nên yếu đi, vị khách này tên là Hoàng Hiền Đức, là người đặc biệt kiên quyết không muốn hợp tác với công ty Hoa Cường của chúng ta thêm lần nào nữa.”
“Hoàng Hiền Đức?” Diệp Vô Phong nghĩ một hồi, anh không biết cái tên này.
“Á! Là ông ta!” Thần tiên Giả giật mình, lẩm bẩm: “Ông ta là một trong những đệ tử của Mộ Dung Trí, ngoài ra, em còn nghe nói ông ta có thể được kế thừa Mộ Dung Trí, thảo nào lại dám đi gây chuyện với anh.”
Diệp Vô Phong bật dậy: “Chính là ông ta!”
Hoàng Hiền Đức phải nói là một người thành công ở Hoa Hải, dù ông ta đi theo Mộ Dung Trí lên núi tu luyện nhiều năm, không thấy chuyện đời, nhưng Mộ Dung Trí dù gì cũng là con của Mộ Dung Hào Giang, Hoàng Hiền Đức dựa vào quan hệ của sư phụ là Mộ Dung Trí, móc nối quan hệ với nhà Mộ Dung, công ty nhỏ ông ta mở, từ đó về sau cũng tiến vào hàng ngũ phát triển vượt bậc, một vài trong số đó giá trị đã tăng đến hơn 30 tỷ, chân chính có chỗ đứng trong giới thương nhân.
Đương nhiên là công việc buôn bán cụ thể đều do con trai ông ta xử lý, Hoàng Hiền Đức càng ngày càng tập trung vào việc tu luyện, lần này cắt đứt triệt để với công ty Hoa Cường cũng vì ông nghe tin tức của Mộ Dung Lễ và Mộ Dung Tín, biết được công ty Hoa Cường bị ép thu mua nên mới nghĩ ra cách này.
Ông ta tự mình đến công ty Hoa Cường tiếp xúc với Bạch Nhạn Phi, với việc làm ăn hiện tại của nhà họ Hoàng mà nói, làm vậy cũng đã có thể xem như cao hơn lẽ thường.
Mọi người không hề biết Hoàng Huyền Đức ỷ vào công pháp đạo gia của mình, đặc biệt đến để hại Bạch Nhạn Phi.
Diệp Vô Phong đến tòa nhà tổng bộ của công ty Hoa Cường, nghiêm túc kiểm tra đoạn video ghi lại cảnh Hoàng Hiền Đức gặp Bạch Nhạn Phi, còn cẩn thận tua lại hai lần.
“Chỗ này! Cắt đoạn này cho tôi.” Diệp Vô Phong chỉ vào một đoạn, nhìn vào video có thể thấy được Bạch Nhạn Phi đang đưa một tách trà tinh xảo cho Hoàng Hiền Đức.
Tay phải của Hoàng Hiền Đức nhận tách trà, tay trái lại hơi giật giật, làm động tác gì đấy không rõ.
Nhìn vào video cũng chẳng thấy rõ Hoàng Hiền Đức đang làm cái gì.
Thần tiên Giả chớp mắt: “Anh Phong, em nhìn không thấy động tác của ông già đó có vấn đề gì.”
Diệp Vô Phong nói: “Hoàng Hiền Đức rất khôn ngoan, lúc vào phòng làm việc của Bạch Nhạn Phi, ông ta cũng biết trong đó có camera giám sát. Cho nên, tay trái của ông ta có vấn đề! Cậu nhìn nhìn đoạn phía trước mà xem, rõ ràng ông ta lấy từ tay trái ra thứ gì đấy, sau đó búng nó về phía Bạch Nhạn Phi.”
“Phép bùa chú!” Thần tiên Giả kêu lên.
“Có lẽ, đó gọi là phép bùa chú của đạo gia, có thể dùng tay điều khiển, bắn bùa chú chứa sức mạnh vào cơ thể đối phương, quấy nhiễu hoạt động bình thường của cơ thể. Từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy được.” Diệp Vô Phong giải thích theo cách hiểu của mình.
Tiết Phi hơi ngẩn người: “Kỳ diệu vậy ư? Đúng là rất khó đề phòng! Vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ cô chủ không thể hồi phục được ư?”
Thân tiên Giả nói: “Muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông! Nếu Hoàng Hiền Đức dùng phép bùa chú làm Bạch Nhạn Phi bị thương, đương nhiên phải tìm ông ta giải rồi.”
Hoàng Hiền Đức đã hơn năm mươi tuổi, không ở trong thành phố Hoa Hải, đa số thời gian ông ta sẽ ở trong một ngọn núi nhỏ phong cảnh xinh đẹp cách Hoa Hải hơn trăm ki lô mét, ở đó không chỉ có biệt thự phong cách cổ xưa do ông ta xây dựng, mà còn là nơi ông ta giấu người đẹp, à không, phải nói là giấu một đạo sĩ nữ xinh đẹp, cũng là đệ tử của ông ta, hai người trên danh nghĩa là thầy trò, nhưng thật ra là một cặp, trong chốn rừng núi trải qua cuộc sống đơn giản, có thể nói là vui vẻ vô cùng.
Còn người vợ cả của Hoàng Hiền Đức thì ở trong thành phố Hoa Hải, thích hưởng thụ sự phồn hoa của thành thị, vì cả hai không chung sở thích nên thường chia ra ở riêng.