Cơ thể Lâm Thi Mộng nằm cuộn tròn trên mặt đất, nhìn thấy Diệp Vô Phong đi tới thì khổ sở ngồi dậy: “Người tôi lạnh quá!”
Tuy trước giờ cô ta và Diệp Vô Phong luôn là đối thủ nhưng trong tình huống hiểm nguy này cô ta chỉ có thể cầu cứu anh.
Diệp Vô Phong chau mày, anh biết rõ con dao đó có độc, hiện tại độc trong người Lâm Thi Mộng có thể đang phát tán. Anh liền đưa tay kiểm tra trán cho cô ta, nóng đến phỏng tay.
“Diệp Vô Phong, tôi lạnh quá, có thể là trúng độc rồi, anh mau đưa tôi đến bệnh viện đi.” Lâm Thi Mộng cầu xin.
Advertisement
Diệp Vô Phong an ủi nói: “Thi Mộng, trên dao có độc, với tình hình hiện giờ thì đường đến bệnh viện là quá xa, cộng với việc đường gập ghềnh sẽ đẩy nhanh tốc độ chất độc xâm nhập đến tim.”
Lâm Thi Mộng nức nở hỏi: “Vậy tôi hết cách cứu được rồi sao?”
Diệp Vô Phong nói: “Cô không cần lo lắng, có tôi đây, tôi sẽ cố gắng cứu lấy cô. Giờ cô mau cởi quần áo ra để tôi xem thử vết thương.” Diệp Vô Phong đưa tay ra đỡ cô ta nằm xuống.
“Tôi sẽ không để anh xem.” Mặc dù tính cách Lâm Thi Mông trước giờ gian xảo nhưng cũng là hoa chưa có chậu, vết thương ở tận bắp đùi trái của mình, cô ta làm sao có thể để cho anh rể rác rưởi này nhìn thấy chỗ kín đáo của mình chứ?
Diệp Vô Phong nói: “Cô trúng độc ở trên con dao, nếu còn chậm trễ sẽ mất mạng. Cô cho rằng tôi thích nhìn cô lắm à?”
“Anh, anh!” Lâm Thi Mộng bị buộc hết cách, với lại cô ta cũng chẳng muốn chết nên đành nghe theo lời của Diệp Vô Phong sắp xếp mà nằm xuống, bởi vì người không có sức lực nên cả người chợt run lên, quần cởi nửa ngày cũng không xong. Diệp Vô Phong biết rằng anh phải giúp cô ta hút độc ra càng sớm càng tốt, nếu không độc xâm nhập vào tim thì Lâm Thi Mộng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Advertisement
“Thi Mộng, vết thương trên người cô không thể chậm trễ nữa, thật xin lỗi, tôi d đành liều vậy.” Diệp Vô Phong tự mình cởi dây nịt quần jean của Lâm Thi Mộng ra, vén ống quần lên, đôi chân trắng trẻo lập tức lộ ra trước mắt Diệp Vô Phong. Trên đùi chân trái có một vết thương, tuy không sâu nhưng đã sớm biến thành màu xanh đen.
Lâm Thi Mộng nghiến răng nghiến lợi nói: "Diệp Vô Phong, tôi thật xui xẻo mà..."
Với Diệp Vô Phong thì cứu người là quan trọng, anh cũng không quan tâm đến sự khác biệt giữa nam và nữ. Anh cúi đầu, đưa miệng đến sát vết thương, dùng sức hút một hơi đầy máu rồi phun ra đất.
Lâm Thi Mộng cắn chặc hàm răng, nhìn thấy Diệp Vô Phong vì mình mà chữa trị như vậy, trong lòng dâng lên một sự biết ơn khó tả nổi.
“Lúc trước, mình và anh trai đôi ba lần cùng cười nhạo anh ta, chẳng lẽ anh ta một chút cũng không ghi hận mình sao?”
“Nếu đổi lại là loại người như anh trai mình thì chắc hôm nay anh ấy đã mong mình trúng độc chết rồi.”
Vừa rồi Lâm Thư Âm đã ngủ đi vì uống quá nhiều, gió đêm lạnh đến mức đánh thức cô. Vừa mở mắt nhìn đến Diệp Vô Phong ghé vào giữa hai chân Lâm Thi Mộng điên cuồng hút, Lâm Thư Âm liền cho rằng Diệp Vô Phong cưỡng hiếp Lâm Thi Mộng nên cô xông đến đánh một cú.
Cú đấm này thực sự rất mạnh. Diệp Vô Phong bị đánh đến mức choáng váng, anh quay đầu lại nở nụ cười vô tội: "Thư Âm, đừng đánh! Em nhìn xem, Lâm Thi Mộng bị trúng độc, anh đây là đang giúp cô ấy hút độc mà."
“Thật sao?” Lâm Thư Âm cúi đầu nhìn kĩ thì thấy ngoài miệng anh dính đầy máu tươi, phía dưới, Lâm Thi Mộng tuy rằng đã hôn mê, quần cũng bị kéo xuống dưới, nhưng quần lót còn ở chỗ cũ, che chỗ thánh địa kia. Lâm Thư Âm thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Trúng độc? Nhưng vì sao?
“Còn không phải vì cứu em! Hiện tại không rảnh cùng em nói cặn kẽ, chờ anh giúp Lâm Thi Mộng hút xong độc dư trong cơ thể thì lại nói tiếp.” Diệp Vô Phong không rảnh giải thích, lại tiếp tục cứu giúp.
Sau khi hiểu rõ đầu đuôi sự việc, Lâm Thư Âm hết giận: "Diệp Vô Phong, nam nữ khác nhau. Hay là anh tránh ra, em sẽ hút giúp Thi Mộng."
Diệp Vô Phong nói: "Thư Âm, anh không có thời gian nói đùa. Độc này rất mạnh, nếu Thi Mộng không kịp thời cứu chữa, cô ấy nhất định sẽ chết không nghi ngờ. Anh có nội công, có thể khống chế độc tố. Đổi lại là em, lát nữa nếu trúng độc thì phải làm sao?”
Một câu này làm Lâm Thư Âm im lặng, Diệp Vô Phong tiếp tục hút chất độc cho Lâm Thi Mộng, ước chừng mười lần nữa thì vết thương mới có máu tươi chảy xuống.
Lâm Thi Mộng hét lên một tiếng, cô ta vừa mở mắt đã thấy Diệp Vô Phong đang đè trên người mình còn Lâm Thư Âm thì ở một bên đứng nhìn, quần của cô ta thì bị kéo xuống dưới đầu gối, Lâm Thi Mộng hoảng hốt, cô ta hét lên lấy tay che mặt.
Diệp Vô Phong thở dài một hơi, dừng động tác lại rồi lau miệng mình: "Con mẹ nó, môi của tôi tê cả rồi. Độc tính thật sự không nhẹ, giờ tôi vận công đẩy độc tố ra đã."
Diệp Vô Phong ngồi thiền bắt chéo chân, vận công để thải độc. Lâm Thư Âm chú ý tới môi anh đang sưng lên, xem ra anh không có nói đùa, độc tính thật sự không nhẹ. Mặc dù Lâm Thi Mộng không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cơ thể cô ta vẫn còn rất yếu, vì thế anh đã nhờ Lâm Thư Âm dìu cô ta lên xe nghỉ ngơi trước.
Lâm Thư Âm không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, hỏi: "Diệp Vô Phong, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Tại sao em lại xuất hiện ở đây? Hai chiếc xe đó là của ai?"
Diệp Vô Phong thở dài, rồi giải thích những gì Phùng Đại Hổ đã làm sau khi Lâm Thư Âm say.
Lâm Thư Âm tức giận đến mức chửi to: "Phùng Đa Hổ ngay cả đúng sai phải trái cũng chẳng phân biệt được. Cảnh sát đã nói cái chết của em trai anh ta không liên quan gì đến chúng ta, cứ để tên khốn này té xuống núi chết luôn đi.”
Diệp Vô Phong nói: “Nếu nói về giết người chúng ta không thể làm được! Cho loại súc vật này đền mạng không xứng đâu. Anh vừa gọi xe 113, xe cảnh sát cùng xe cứu thương họ có lẽ sẽ đến đây ngay đấy. Nếu lúc này lái xe vào thành phố anh sợ xe xóc sẽ ảnh hưởng đến vết thương của Lâm Thi Mộng. Anh tuy rằng đã giúp hút hết độc trong người cô ấy ra tuy nhiên có một phần đã nhiễm vào máu. Em đem đầu cô ấy nâng cao một chút để giúp cho độc đỡ lan xuống.”
Lâm Thư Âm nói liên hồi: "Được rồi, theo ý anh."
“Thi Mộng ngủ rồi, Thư Âm, em có lạnh không?” Diệp Vô Phong vươn tay để che lại chiếc áo sơ mi đang hở của Lâm Thư Âm. Lúc này cô mới để ý được cúc áo của mình đã bị rơi mất khiến áo cô bị hở toang, dù đã có áo ngực che lại đôi gò bồng tròn trịa cao ngất ngưỡng kia nhưng cả nơi nhạy cảm đã bị anh nhìn thấy hết. Còn nữa, không biết lúc cô say anh có nhân cơ hội mà dê cô không nhỉ?
Nghĩ đến đây, mặt Lâm Thư Âm tối lại: “Diệp Vô Phong, lúc em say anh có nhân cơ hội dê em không đấy?”
“Hả? Không có. Thư âm, em đừng hiểu lầm, chiếc cúc áo sơ mi của em đã bị cởi ra lúc bọn họ uy hiếp. Không liên quan gì đến anh cả."
"Vậy bọn họ có đụng vào em không? Tức chết em rồi, em đi tìm bọn họ tính s sổ." Lâm Thư Âm giận nói.
“Thư Âm, mấy người đó bị anh dùng dây thừng trói vào vách núi. Em đừng có đi nếu không thì trượt chân xuống đó.” Diệp Vô Phong nhắc nhở.
"Hừ, vậy thì hên cho anh ta, khi khác lại tìm anh ta tính sổ. Diệp Vô Phong, em mệt quá, em muốn nằm nghỉ một lát." Lâm Thư Âm không thoải mái lắm vì say rượu, cô ôm Lâm Thi Mộng, than thở mệt mỏi.
“Thư Âm, nếu mệt thì dựa vào anh này, có thể ấm áp hơn đó.” Diệp Vô Phong để cho cô dựa vào lên bắp đùi của mình, còn cẩn thận vuốt lọn tóc mai ở trên trán Lâm Thư Âm.