Tiêu Sắc cũng nhìn xung quanh, đúng là Du Kinh Hồng đã rời đi.
Diệp Vô Phong tới bên cạnh Tiêu Sắc, áy náy nói: "Tiêu Sắc, tôi xin lỗi, tôi làm gãy thanh nhuyễn kiếm kia mất rồi."
Tiêu Sắc cười lắc đầu: "Một thanh nhuyễn kiếm có đáng gì? Chỉ cần anh có thể thắng, thêm mười cây nữa cũng không sao."
Tiêu Ngưu Nhi nói: "Đúng vậy! Nhưng vị kia lợi hại thật! Rạch sống gã ngoại quốc kia chỉ bằng một dao. Wow! Thật sự là một người phụ nữ trâu bò!"
Tiêu Sắc nói: "Cô ấy đi rồi."
Advertisement
"Hả? Đi rồi á? Vừa cô ấy mới chỉ điểm cho tôi mà!" Tiêu Ngưu giờ mới kịp phản ứng, dáo dác nhìn xung quanh, đâu còn bóng dáng của Du Kinh Hồng nữa?
Diệp Vô Phong mỉm cười nói: "Đừng tìm nữa, chắc cô ấy không kiên nhẫn ở chung với nhiều người như thế nên đi trước rồi."
Trong trang viên nhà họ Mộ Dung, ai ai cũng cảm thấy phiền muộn! Không khí nặng nề khiến người ta không thể thở nổi.
Bát Tí Hải Thần lần này bị thương nặng, lục phủ ngũ tạng tổn thương, chán chường tới cực điểm.
Mộ Dung Hào Giang nhìn bác sĩ kiểm tra cho Bát Tí Hải Thần, nhịn không được hỏi: "Hải Thần, có phải tên Diệp Vô Phong kia lại mạnh lên rồi không?"
Bát Tí Hải Thần ảm đạm thở dào: "Ừ."
Mộ Dung Hào Giang an ủi: "Hải Thần, đừng nản lòng. Trong trận chiến này ông đã cố hết sức là được rồi."
Bát Tí Hải Thần bất lực lắc đầu: “Không thể ngờ trận chiến hôm nay lại khiến ông chủ thiệt hại tới tận tám tỷ, tôi là một tội đồ.”
Advertisement
Mộ Dung Hào Giang lắc đầu: “Hải Thần, ông đừng nghĩ như thế. Bên kia Diệp Vô Phong có Du Kinh Hồng xuất chiến, đây là chuyện chúng ta không tưởng tượng được. Chẳng qua, sau này dù chúng ta không thể công khai, cũng phải âm thầm phá hủy Hoa Cường!”
Con mắt của Bát Tí Hải Thần lóe lên: “Đúng vậy! Dù thế nào cũng không thể để Hoa Cường lớn mạnh! Hoa Hạ vẫn thuộc về nhà họ Mộ Dung chúng ta! AI cũng không thể cướp được!”
Mộ Dung Hào Giang oán hận gật đầu: “Ừ, rắn chết vẫn còn độc! Diệp Vô Phong muốn tiêu diệt nhà họ Mộ Dung chúng ta, đó là ảo tưởng! Tôi muốn cho gã biết tiếp theo gặp chuyện không như ý là như thế nào! Chẳng qua, chúng ta không thể đối đầu trực diện với bọn họ, cần phải tiến hành trong bóng tối.”
Bát Tí Hải Thần gật đầu: “Được, chờ tôi dưỡng thương xong, hừ!”
Mộ Dung Hào Giang vỗ nhẹ lên bả vai Bát Tí Hải Thần mà an ủi: “Thôi, anh cứ lo dưỡng thương đi, hiện giờ đừng lo chuyện gì khác.”
“Nhân Nhi, Lễ Nhi, hai con có kế hoạch gì khi gặp phải tình hình hiện tại không?” Mộ Dung Hào Giang gọi hai đứa con trai của mình tới trước mặt, nghiêm nghị nói.
Mộ Dung Nhân: “Bố, lần này chúng ta thực sự thảm hại, tổn thất rất lớn, nhưng không sao! Nhà họ Mộ Dung chúng ta sao có thể bị đánh bại dễ dàng như vậy? Con khẳng định sẽ lấy lại những gì đã mất và làm tốt công việc kinh doanh hiện tại, kiên quyết không thể thua Hoa Cường!”
Mộ Dung Lễ nói: “Được! Anh, em sẽ giúp anh!”
Mộ Dung Hạo Giang gật đầu: “Ừ, anh em các con cứ cống hiến hết mình vì sự phát triển của công ty. Một số chuyện không được sạch sẽ lắm sẽ do tự tay bố phụ trách. Đúng rồi, Trí Nhi đâu? Hoa Hải có sự thay đổi bất ngờ như thế, sao không thấy bóng dáng của Trí Nhi, chẳng nhẽ nó xảy ra chuyện rồi?”
Mộ Dung Nhân thở dài: “Bố cũng không phải không biết, em tư chỉ một lòng đam mê võ thuật, hầu như không để ý tới chuyện thế lực gia tộc cũng như công việc làm ăn, ài.”
Mộ Dung Lễ cũng nói: “Đúng vậy, em tư có lẽ lại đi chơi đâu đó rồi. Thật ra con có gọi cho em ấy, nhưng không thể liên lạc được… con cũng không có biện pháp nào khác.”
Mộ Dung Hào Giang thở dài một tiếng: “Trí Nhi mê chơi bời lêu lổng không có ý chí vào sự nghiệp, bố thực sự thất vọng với nó rồi. Nhưng trong thời kì quan trọng này, các con cố tìm được nó, để nó về gia tộc tự mình gánh vác trách nhiệm.”
“Dạ!” Mộ Dung Nhân và Mộ Dung Lễ đồng ý một câu, sau đó nhìn nhau, trong lòng cảm thấy buồn bực: Năm anh em nhà họ Mộ Dung hôm nay chỉ còn hai người bọn họ.
Nhìn hai đứa con của mình rời đi, Mộ Dung Hào Giang cũng có một cảm giác anh hùng đến tuổi xế chiều, ông đã gần tuổi thập cổ lai hi, lại mất đi hai đứa con trai, Mộ Dung Trí lại không rõ đang ở đâu, nỗi buồn này ai có thể hiểu được?
“Chuột, đến lúc cậu ra tay rồi.” Mộ Dung Hào Giang dường như đang nói với ai đó trong bóng tối.
“Vâng! Ông chủ, xin hãy ra lệnh!” Trong bóng tối thực sự có người trả lời.
“Nghĩ biện pháp trà trộn vào chỗ ở hoặc công ty của Diệp Vô Phong, sau đó lấy phương pháp hạ độc hay bắt người khiến Diệp Vô Phong chịu đả kích trầm trọng.”
“Ông chủ, có mục tiêu rõ ràng hay không?”
“Lâm Thư Âm, Bạch Nhạn Phỉ, Tiêu Sắc, Tiêu Ngưu Nhi, Tiết Phi, Mã Võ, Hàn Kỳ…Đương nhiên, quan trọng nhất là Diệp Vô Phong. Dù ông giết được nhiều hay ít, một lần được 500.000 triệu tiền thưởng.”
“Cảm ơn ông chủ, tôi sẽ hành động ngay!”
Một người mặc đồ đen không nhìn rõ khuôn mặt nhanh chóng rời đi.
Mộ Dung Hào Giang ngồi xuống ghế bành, cắn răng nói: “Diệp Vô Phong, tao sẽ cho mày biết chết không biết lý do là như thế nào.”
Chuột không nhìn thấy ánh mặt trời là tổ chức Mộ Dung Hào Giang chuyên môn đào tạo để ứng phó với tình huống nguy hiểm.
Tuy cái tên này không hay ho cho lắm, nhưng trong tổ chức chuột không thiếu tài năng, hầu như trải rộng các loại đẳng cấp cùng lĩnh vực, có thể nói chỗ nào cũng có.
Khi chưa được gọi tới, bọn họ là những con chuột đang ngủ đông, một khi thức giấc sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà Vua Chuột bàn giao.
Muốn điều tra nhà họ Mộ Dung có bao nhiêu con chuột, trừ khi bắt được Vua Chuột, bằng không, dù có bắt được con chuột cầm đầu đang tiến hành nhiệm vụ, cũng không có cách nào phá hủy toàn bộ tổ chức của chuột, bởi vì dù là con chuột cầm đầu, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời, tất cả con chuột đều phải làm việc dưới sự lãnh đạo của Vua Chuột.
Nhân viên Bạch Kiên Cường của Hoa Cường, hơn ba mươi tuổi, mua nhà tại nội thành Hoa Hạ, tới giờ cũng là trụ cột của bộ phận kế hoạch, năng lực làm việc cũng xuất sắc, được Lâm Thư Âm cùng Bạch Nhạn Phỉ khen ngợi nhiều lần.
“Bà xã, hôm nay công ty phát tiền thưởng, năm nghìn tệ đó! Chúng ta chúc mừng một cái?” Bạch Kiên Cường cực kì vui vẻ: “Đi khách sạn Mỹ Thụ Loan, anh mời em đi ăn đồ nhật, đưa con chúng ta Bạch Tiểu Mao theo cùng nhé.”
“Được! Ông xã, anh giỏi thật, em yêu anh chết mất.” Tề Anh là vợ của Bạch Kiên Cường, là bạn học thời đại học của ah ta, trước đây cũng là một sinh viên đạt nhiều thành tích cao, nhưng từ khi sinh Bạch Tiểu Mao, cô cũng chỉ có thể làm bà chủ trong gia đình, may mắn thu nhập của Bạch Kiên Cường rất cao, đủ cung ứng cho ba miệng ăn trong gia đình.
Quả nhiên, một nhà ba người Bạch Kiên Cường đi tới khách sạn ttc, chọn một phòng bình thường nhưng ăn uống rất thoải mái.
Thề Anh nói: “Chồng là, công ty Hoa Cường mấy ngày nay ăn nên làm ra à! Thậm chí có thể thưởng cho anh 5000 tệ.”
Bạch Kiên Cường cười nói: “Tổng giám đốc Lâm nói, hạng mục nâng cấp bến cảng tương lai đã đi vào quỹ đạo, bộ phận kế hoạch chúng ta có công đầu tiên, sẽ có tiền thưởng lì xì! Đúng rồi, tổng giám đốc Diệp mới là người tài giỏi, theo lời đồn đại, anh ta mới là thần tiên, cứu được tổng giám đốc Lâm của chúng ta, đánh bại đám lưu manh nhà Mộ Dung đó.”
Tề Anh cau mày nói: “Dòng họ Mộ Dung là một dòng họ lâu đời, năm đó anh xin việc ở đó cũng không được chọn đây.”
Bạch Kiên Cường thở dài: “Người ta không vừa mắt người mới như anh đó! Tề Anh, hôm nay em có vẻ xinh hơn mọi hôm đó.”
“Thật sao?” Tề Anh vừa nhìn lên thì thấy một người phục vụ bước vào nở nụ cười nói: “Anh Bạch, quản lý của chúng tôi muốn gặp anh.”