Tiếp tục! Loạt soạt…siêu đẳng của Diệp Vô Phong lại khởi động.
“Khốn nạn! Diệp Vô Phong! Sao mày lại ở đây được? Mày vào bằng cách nào?” Giọng nói giận dữ của Môn Dung Hào Giang vang lên.
Đôi tay đang bận bịu phá hoại của Diệp Vô Phong cũng chợt dừng lại, trong lòng âm thầm hối hận: Thôi xong! Tập trung quá rồi! Cộng thêm tiếng xe da bò lớn quá, thành ra lại không nghe được tiếng Mộ Dung Hào Gia bước vào! Thế này phải làm sao đây?
Suy cho cùng Diệp Vô Phong cũng là người có kinh nghiệm đầy mình, mà trước giờ vẫn luôn vô cùng bình tĩnh, trên tay anh còn cầm một bức tranh, âm thanh loạt roạt vang lên, nhìn về phía Mộ Dung Hào Giang đang đứng ở cửa: “Gia chủ nhà Mộ Dung hả, tôi đây đang giúp ông kiểm tra lại mấy bức tranh chữ này ấy mà, ha ha! Khó khăn lắm ông mới sưu tầm được mấy bức tranh cổ có giá trị lớn thế này, tôi tới đây thưởng thức ké, với tư cách là người cùng đạo, ông cũng đừng nhỏ nhen quá làm gì ha?”
Lồng ngực Mộ Dung Hào Giang phập phồng tức giận: “Diệp Vô Phong! Mày đúng là một thằng khốn nạn! Cùng đạo cái gì? Bức tranh trên tay mày đang cầm, là bản gốc Hoa Điểu của Tống Huy Tông đó! Để mày cầm như thế hả? Đúng là đàn gảy tai trâu mà! Tức chết ông đây rồi!”
Advertisement
Loạt soạt, Diệp Vô Phong tiện tay vứt lên bàn, cũng không biết bức tranh này có vì vậy mà hư hỏng không.
Anh phủi tay, đi về phía Môn Dung Hào Giang: Gia chủ nhà Mộ Dung, thực sự ngại quá, vậy thì tôi không xem mấy bức tranh của ông nữa, tôi đi là được chứ gì?”
“Đi? Diệp Vô Phong, tao với mày còn có mối thù không đội trời chung, một khi mày tới đây, thì đừng có mơ tới chuyện rời đi nữa!” Mộ Dung Hào Giang không hề che đậy mục đích của bản thân.
“Mày sẽ chết ở đây, mãi mãi không còn cơ hội trở về nữa!”
Diệp Vô Phong chớp chớp mắt: “Hình như chỉ có mỗi mình ông nhỉ? Sợ là không đủ đô đâu.” Bước chân của anh cứ từ từ tiến lại gần Mộ Dung Hào Giang!
Mặc dù Mộ Dung Hào Giang tột cùng tức giận, nhưng ông ta lại lùi về sau một bước, đột nhiên ở một vị trí bên ngoài cửa đập mạnh một cái!
Advertisement
Ầm! Trong chớp mắt, hai cánh cửa bằng kính kia hợp lại làm một!
Lúc này cơ thể Diệp Vô Phong cũng bắt đầu lên dây cót, giống như một mũi giáo vậy, phóng về phía cánh cửa kia!
Bốp! Diệp Vô Phong dùng tay ôm lấy đầu, mạnh mẽ đụng vào cánh cửa, cánh cửa kia có vẻ còn cứng hơn sắt thép, căn bản không hề hấn gì!
Diệp Vô Phong đụng đến mức hoa mắt chóng mặt, ngã nhào lên mặt đất, dùng sức lắc đầu, cố gắng đứng dậy: “Đm, Mộ Dung Hào Giang, ông làm cửa chắc thế làm gì? Này là muốn nhốt chết ông đây hả.”
Nói đến đây, trong lòng Diệp Vô Phong chợt lạnh ngắt: Thôi xong! Đây là một phần ngầm dưới đất mà! Hơn nữa còn không có thức ăn và nước uống! Cho dù Diệp Vô Phong có trâu bò hơn nữa, nếu không có nước ăn và nước uống, thì khẳng định cũng sẽ biến thành một quả trứng nát, đói chết ở đây!
“Ha ha, Diệp Vô Phong, mày cũng có ngày hôm nay! Hầm chứa bảo vật của tao, không cho phép của người thứ hai bước vào, ai bước vào người đó phải chết! Mày đã dám vào đây, vậy số mày cũng tới rồi! Mày còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành, không ngại có thể tâm sự tao nghe thử.” Mộ Dung Hào Giang cười ác độc.
“Tâm sự? Ha ha.” Diệp Vô Phong thả lỏng cơ thể, đi về phía ghế dựa màu vàng làm bằng gỗ Trinh Nam, mất công mất sức kéo nó qua đây, ngồi xuống, vắt chân: “Mộ Dung Hào Giang, cứ cho là tôi tâm sự với ông xong rồi, ông có thể giúp tôi hoàn thành không?”
Mộ Dung Hào Giang cười âm trầm, nói: “Tất nhiên là không rồi! Tao chính là muốn mày chết đi trong hối tiếc! Mày bây giờ chỉ giống một con chuột nhắt trong tay tao thôi, chắc mày biết trò mèo vờn chuột mà nhỉ?”
Diệp Vô Phong cách một tấm cửa kính, nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Hào Giang: “Cha già, có bản lĩnh, ông bước qua đây nói chuyện này.”
Mộ Dung Hào Giang căm giận nhìn Diệp Vô Phong: “Hứ! Diệp Vô Phong! Tao muốn mày phải chết! Tao muốn mày từ từ cảm nhận cái chết!”
Hình như Diệp Vô Phong không hề lo lắng: “Cha già, ngày tàn của nhà Mộ Dung ông tới rồi đấy! Dựa vào chút bản lĩnh nhỏ nhoi của ông, muốn tôi chết, còn khó lắm. Đúng rồi, ông sưu tầm nhiều bảo vật quý như thế, xem ra muốn tôi giúp ông thu dọn chút nhỉ.”
“Mày có ý gì?” Mộ Dung Hào Giang tức giận nhìn Diệp Vô Phong.
“Mày muốn làm gì cơ?”
Diệp Vô Phong thể hiện bản sự chán chường: “Tôi thì có ý gì cơ, tôi nói là, lỡ như bị ông nhốt ở đây, nhàn rỗi quá không có gì làm, ở đây có nhiều đồ chơi như vậy, vừa hay tôi có thể cầm ra chơi.”
Sột soạt! Sau khi anh đứng lên, đi đến cạnh bàn, bèn trực tiếp xé bức hoạ Hoa Điểu của Tống Huy Tông thành hai mảnh! Sau đó còn kiên nhẫn xé thành vài mảnh nữa, rồi vứt thẳng xuống đất.
“Á?” Giọng nói Mộ Dung Hào Giang mang theo tiếng sót xa thấu tận tim gan vang lên.
“Khốn nạn! Một thằng khốn nạn! Sao mày có thể xé nó chứ? Bức đó bây giờ đáng giá hơn vài trăm triệu đó! Mày là cái dòng thứ khốn nạn!”
Diệp Vô Phong thấy được bôn dạng tiếc thương đau đớn của ông ta, bèn cười hi hi, dùng sức mạnh mở ra một cái két bằng hỗn hợp kim, phát hiện ra bên trong có một cái hũ bằng sứ, một màu đen bóng, còn có tai hai bên, anh cầm trên tay, cân nhắc nói: “Một cái hũ đen thui thế này thì có tác dụng gì chứ? Làm bồn đái thì to quá, làm bồn rửa mặt thì nhỏ quá, đơn giản chỉ là một thứ vô dụng.”
Bốp! Diệp Vô Phong thẳng tay vứt cái hũ kia xuống đất, chớp một cái vỡ thàn tám mươi mảnh nhỏ!
“Hả? Cái thằng khốn nạn! Mày buông ra! Dừng tay lại ngay!” Nhìn thấy mặt đất toàn mảnh vỡ, Mộ Dung Hào Giang càng đau lòng hơn, hận không thể lập tức bóp chết Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong lại lôi ra một bình xanh ngọc bích tinh xảo, cầm trên tay đưa về hướng Dạ Minh Châu ngắm nhìn, nhìn trái rồi nhìn phải.
Trái tim của Mộ Dung Hào Giang đã bay lên tới tận cổ họng luôn rồi: Cái bình xanh ngọc bích này còn quý hơn cái hũ đen bóng hồi nãy nhiều, giá trị của nó ít nhất phải từ vài tỷ trở lên, nếu như đem bán đấu giá, đấu lên hơn sáu tỷ vẫn có thể có người mua!
Diệp Vô Phong cố ý muốn chọc giận ông ta: “Mộ Dung Hào Giang, lão già kia, ông đã từng nghe thấy tiếng vỡ của mấy cái bình màu xanh ngọc bích thế này bao giờ chưa?”
“Không! Không được làm vỡ nó! Tất cả bảo vật trong này tao đều cho mày hết! Mày ngàn lần đừng có tiếp tục nữa! Tao cầu xin mày đó!” Mộ Dung Hào Giang khổ sở lắm mới sưu tầm được mấy thứ bảo vật này, có cái nào không phải ít nhất từ vài triệu đến vài chục triệu trở lên đâu, nếu như không cẩn thận làm hỏng mất, vậy đơn thuần chính là một tên siêu cấp phá gia chi tử.
“Sao tôi phải nghe lời ông nhỉ?” Diệp Vô Phong nói xong, cố ý giơ cao bình ngọc bích lên cao, sau đó buông lỏng tay ra.
Choang! Một âm thanh thanh thuý vang lên!
Mộ Dung Hào Giang phun ra một tiếng, ngã ngồi trên đất: “Dòng thứ khốn nạn! Mày không phải con người!”
“Cảm ơn đã khen.” Diệp Vô Phong không quan tâm nhìn ông ta.
“Thực ra, cái phòng lớn này của ông ấy, nên đem đi bịt kín lại, rồi ông đem một ít khí độc sang đây, thế là tôi sẽ chết mau lắm đấy.”
“Mày!” Mộ Dung Hào Giang đã từng chứng kiến thời khắc lâm chung của rất nhiều người, rất nhiều những anh hùng hào kiệt trên giang hồ, đến giây phút cận kề cái chết thực sự, đều nhận tội, cúi đầu xin tha, rất nhiều hành động mất mặt đều dám làm ra…Nhưng cái tên Diệp Vô Phong trước mặt này, lẽ nào đầu óc có vấn đề hả? Thằng khốn này lại thực sự muốn được chết cơ?
Thực ra Diệp Vô Phong cũng cực kì lo lắng, anh một thân một mình xông vào trang viên nhà Mộ Dung, lại bị nhốt ở một nơi tử địa thế này, gọi trời không nói, gọi đất không hay, làm một tư lệnh Long Môn, đúng là mất hết cả mặt mũi!
Hơn nữa, ban nãy anh vừa liếc qua điện thoại xong, chỗ này đến sóng cũng không có nốt! Anh cũng mất luôn cách liên lạc duy nhất với bên ngoài.
“Được, nếu mày đã muốn chết như thế, tao đành hoàn thành tâm nguyện cho mày!” Mộ Dung Hào Giang giống như đã nghĩ thông rồi, giận đùng đùng nói.