Cục trưởng La nhìn về phía bí thư Kỳ: “Việc này...”
Bí thư Kỳ buông lỏng tay: “Cục trưởng La, thả người đi.”
Cục trưởng La chán nản nói: “Nhưng mà, ông bảo tôi phải giải thích với đội cảnh sát hình sự thế nào đây!”
Du Kinh Hồng lạnh lùng nói: “Đó là chuyện của ông, không liên quan đến tôi.”
Lãnh Thiệu Dương cũng bó tay, vị đội trưởng Du này thật không biết đối nhân xử thế mà, anh ta chỉ có thể tiếp tục hòa giải: “Cục trưởng La, đây đúng thật là mệnh lệnh của cấp trên.”
Cục trưởng La không còn cách nào khác, đành phải ký vào lệnh thả người, sau đó đích thân dẫn mọi người đến đồn cảnh sát hình sự.
Advertisement
Quách Vạn Phúc đang bận nghiên cứu lời khai của Diệp Vô Phong, thì nhìn thấy cục trưởng La xuất hiện ở trước mặt, anh ta lập tức đứng dậy: “Cục trưởng La...” Tiếp đó nhìn ra sau thì thấy một người trong trang phục của trung tướng, người còn lại mang trang phục của thiếu tướng, còn có cả bốn vệ binh với vũ trang đầy đủ. Quách Vạn Phúc trong lòng đầy chấn động: Đây là tình huống gì vậy?
“Chúng tôi vẫn đang tra khảo bốn tên phạm nhân kia! Mời cục trưởng La ra chỉ thị!” Quách Vạn Phúc khom người nói với cục trưởng La, sau đó chỉ có thể cúi chào ba người bao gồm cả Bí thư Kỳ.
“Thả người.” Chỉ thị của cục trưởng La vô cùng đơn giản. Ông ta nhìn về phía Quách Vạn Phúc rồi mở mệnh lệnh ra, sau đó đặt lên bàn trước mặt anh ta.
Quách Vạn Phúc mở to mắt, vẻ mặt đầy hoài nghi nhìn cấp trên của mình: “Cục trưởng La, vụ án vẫn chưa được điều tra rõ ràng, làm sao có thể thả người? Thật là quá đáng! Đây chính là đang làm trái với pháp luật!”
“Đừng phí lời nữa, mau thả người đi!” Cục trưởng La tức giận nhìn chằm chằm anh ta.
“Việc này...thôi được rồi.” Bí Thư Kỳ, còn có cả Tư lệnh quân khu đều đang ở đây, Quách Vạn Phúc chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh.
“Diệp Vô Phong, anh có thể ra ngoài.” Viên cảnh sát không mấy vui vẻ mở cửa phòng thẩm vấn của Diệp Vô Phong.
“Ồ.” Diệp Vô Phong không mấy ngạc nhiên, anh tin tưởng vào thực lực của Du Kinh Hồng.
Du Kinh Hồng mặc quân phục bước vào: “Chờ đã, các người ra ngoài trước đi.”
Advertisement
Cô ta yêu cầu cảnh sát ra ngoài trước, sau đó đóng sầm cửa lại, lạnh lùng đi về phía Diệp Vô Phong: “Được lắm Diệp Vô Phong, anh đang ra oai với tôi à? Giết nhiều người như vậy, rốt cuộc là anh đang muốn làm gì hả? Làm khó tôi là thú vui của anh đúng không?”
Diệp Vô Phong nói: “Nhưng các đạo sĩ ở Tiềm Long Quan cũng quá lộng hành rồi, ngang ngược ức hiếp mọi người, kiếm tiền phi pháp, lại còn dám thách thức sự uy nghiêm của chị đại Hoa Hải mà tôi vừa mới ủy nhiệm, lẽ nào không đáng chết sao?”
Du Kinh Hồng trừng mắt, hung hăng nhìn anh: “Cho dù bọn họ đáng chết, thì cũng không nên để chính anh ra tay! Lại còn bị cảnh sát nắm thóp nữa chứ, đây thật sự chẳng phù hợp với phong cách của Tư lệnh Diệp nha!”
Diệp Vô Phong ung dung nói: “Cùng lắm thì cũng có đội trưởng là cô đây chống lưng, nên tôi không sợ bọn họ.”
“Anh!” Du Kinh Hồng vẫn nhìn chằm chằm anh: “Nếu anh bị cảnh sát bắn ngay tại chỗ, vậy chẳng phải là chết một cách vô ích rồi hay sao?”
Diệp Vô Phong bật cười: “Chỉ dựa vào bọn họ mà đòi giết chết tôi?”
Du Kinh Hồng phẫn nộ nói: “Mau cút đi! Đừng để tôi giận lên, nếu không, hậu quả khó lường!”
Diệp Vô Phong đi ngang qua vị Thiếu tướng xinh đẹp, thì thào nói: “Cảm ơn!”
“Tiêu Ngưu Nhi, anh có thể ra ngoài.”
Khi viên cảnh sát đến thông báo, Tiêu Ngưu Nhi nhất thời không phản ứng kịp: “Ý của các anh là sao? Muốn đem tôi ra ngoài bắn à?”
Viên cảnh sát cười chế nhạo: “Tất nhiên là tôi muốn bắn kẻ giết người như anh, chẳng qua là lệnh của cấp trên muốn chúng tôi thả anh. Thật chẳng hiểu sao anh lại may mắn như vậy, không lẽ có người ở sau chống lưng?”
“Để tôi đi thật sao? Các anh sẽ không lén lút bắn sau lưng đấy chứ?” Tiêu Ngưu Nhi nhìn chằm chằm khẩu súng của viên cảnh sát, đôi mắt mở to đảo một vòng, thể hiện sự thông minh của mình một cách phô trương.
“Này! Anh muốn tiếp tục ở đây đúng không? Còn không mau đi đi, hay là để tôi giam anh thêm vài ngày nữa?”
“Tôi đi! Tất nhiên là tôi đi! Ai mà tình nguyện ở lại cái nơi như này chứ!” Tiêu Ngưu Nhi vội vàng đứng lên, bối rối nhìn viên cảnh sát: “Tôi đi thật à! Tôi chỉ là làm theo mệnh lệnh của anh thôi đó nha!”
Viên cảnh sát sốt ruột xua tay: “Đừng ở đây mà thách thức sự chịu đựng của tôi, mau cút đi.”
Tiêu Ngưu Nhi vừa ra khỏi phòng thẩm vấn đã thấy Tiêu Sắc Và Tiết Phi đứng ở bên ngoài. Sau đó thì thấy Diệp Vô Phong bước ra khỏi phòng thẩm vấn cùng một cô gái đẹp đến không tưởng trong bộ quân phục. Tiêu Ngưu Nhi lập tức mở to mắt: “Chị mau nhìn kìa.”
Tất nhiên, Tiêu Sắc vừa liếc mắt đã nhìn thấy được vẻ đẹp động lòng của Du Kinh Hồng, lại khinh bỉ nhìn cậu ta: “Có gì đáng xem hả?”
Tiêu Ngưu Nhi thở dài: “Chị, người ta thật sự rất đẹp đó! Chị cũng đừng quá đau lòng.”
Tiêu Sắc giơ chân đạp cậu ta một cái: “Cậu không thể yên lặng một chút sao?”
Tiêu Ngư Nhân bị đạp liền ngây ngô cười, không nói nữa.
“Lên xe.” Du Kinh Hồng lái xe từ trong khu quân sự đi đến, ra hiệu Diệp Vô Phong lên xe.
Quách Vạn Phúc từ xa nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên nói: “Cục trưởng La, chẳng lẽ cái tên Diệp Vô Phong này là chồng của sĩ quan Du sao?”
Cục trưởng La lắc đầu: “Cậu nghĩ ai cũng lạm dụng quyền hạn như cậu à?”
“Này, Cục trưởng La, tôi trước giờ chưa từng lạm quyền nha! Ông đừng có mà vu khống!” Quách Vạn Phúc tất nhiên không chịu thừa nhận, sau đó lẩm bẩm nói: “Dù sao thì tôi cũng cảm thấy Diệp Vô Phong và Du Kinh Hồng chắc chắn có quan hệ mờ ám.”
Cục trưởng La thờ dài: “Đây là mệnh lệnh từ trên đưa xuống, anh hiểu được thì thi hành, không hiểu được cũng phải thi hành. Đừng có ở đây phàn nàn với tôi, cũng đừng có mà đi bôi nhọ lãnh đạo!”
Cục trưởng La cũng rất tức giận, thậm chí sau đó còn tìm đến Thành ủy: “Bí thư Kỳ, chuyện ngày hôm nay thật sự không thể chấp nhận được.”
Bí thư Kỳ nói: “Cục trưởng La, nguyên tắc của Đảng ông cũng đã nắm rõ, phải phục tùng mệnh lệnh. Hơn nữa, phục tùng mệnh lệnh là trách nhiệm thiêng liêng của mỗi người quân nhân.”
Cục trưởng La biện hộ: “Nhưng tôi là cảnh sát, tôi có nhiệm vụ trừng trị tội phạm theo quy định của pháp luật!”
Bí thư Kỳ nhìn ông ta chằm chằm, lắc đầu nói: “Cục trưởng La, ông chỉ cần biết những đạo sĩ ở Tiềm Long Quan là gián điệp là được rồi.”
“Nhưng chúng ta không có bằng chứng!” Cục trưởng La không can tâm.
Bí thư Kỳ cau mày nói: “Sao ông cứ ngoan cố vậy hả? Người xưa có câu: Xem bói ra ma, quét nhà ra rác còn ông bớt soi mói chuyện của người khác một chút không được à?”
Cục trưởng La nhìn thẳng vào mắt bí thư Kỳ: “Bí thư Kỳ, nếu đây là mệnh lệnh của ông đối với cục Công an, thì ông thật khiến cho tôi phải ngạc nhiên đấy. Ông có còn là một bí thư Kỳ tận tụy với dân, trung thành với Đảng không vậy?”
Bí thư Kỳ trừng mắt: “Ông cứ thế mà chấp hành đi! Đừng ở đây nói mấy lời thừa thãi đó với tôi!”
“Được rồi.” Cục trưởng La chỉ có thể buồn bã ra về.
Du Kinh Hồng đưa bốn người bọn họ đến trụ sở chính của công ty Hoa Cường, sau đó dừng xe, chỉ nói hai từ: “Xuống xe.”
Sau khi bốn người bước xuống xe, Diệp Vô Phong vẫy tay với Du Kinh Hồng: “Tạm biệt.”
Hừ! Du Kinh Hồng đạp ga, chiếc xe lao nhanh đi như một mũi tên!
Tiêu Sắc đến gần Diệp Vô Phong, nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn nữa, người ta đã đi rồi.”
Diệp Vô Phong lúng túng cười: “Lần này hình như đã gây phiền phức cho cô ấy rồi.”
Tiêu Sắc chua chát nói: “Có gì phải sợ chứ, hôm khác lại dỗ dành một chút là được thôi mà.”
“Hả?” Diệp Vô Phong trở lại vẻ mặt lạnh lùng: “Cô vừa nói gì?”
Tiêu Sắc giật mình: “Tôi có nói gì đâu.” Sau đó chạy vào công ty.