Tất cả nhân viên của tập đoàn Hoa Cường, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Tiêu Sắc, đối với vị tổng giám đốc tuyệt đẹp này bằng tất cả sự kính trọng.
"Tổng giám đốc Tiêu, cô giỏi quá."
''Tổng giám đốc Tiêu, bước đi này của cô quá ngầu luôn!"
''Tổng giám đốc Tiêu, dành thời gian ra dạy chúng tôi luyện công có được không?"
''Tổng giám đốc Tiêu, cô là thần tượng của tôi!"
''Tổng giám đốc Tiêu, cô là nữ thần của tôi!"
Advertisement
Mộ Dung Nhân tận mắt thấy Tiêu Sắc ra tay, biết võ công của Tiêu Sắc cũng tầm cỡ mình, nhưng đối với sự dũng cảm của phụ nữ Hoa Hải này, cũng xem như trong lòng bước đầu công nhận.
Vết thương trên cổ của Lý Tiểu Hương vốn dĩ không sâu, băng bó đơn giản để cầm máu là được, không có quá nghiêm trọng.
Trên cổ cô ta quấn lớp vải nhẹ nhàng đến gần Tiêu Sắc, dứt khoát quỳ xuống: "Tổng giám đốc Tiêu, cảm ơn ân cứu mạng của cô."
Tiêu Sắc vội vàng đỡ cô ta dậy: "Lý Tiểu Hương, cô đừng có như vậy, xung quanh có bao nhiêu là người đang nhìn, như thế này không được tốt cho lắm? Bí thư Kỳ còn đang phát biểu, không nên làm phiền đến bí thư Kỳ phát biểu."
"Vâng!" Lý Tiểu Hương thành thật gật đầu: "Tổng giám đốc Tiêu, tôi sau này sẽ cố gắng hết sức mình cho công việc, báo đáp ơn cứu mạng của cô."
Tiêu Sắc mỉm cười: "Đừng có nhắc đến ơn cứu mạng gì cả, cả tập đoàn Hoa Cường chúng ta sau này sẽ là một gia đình. Lý Tiểu Hương, cô vẫn nên nghỉ ngơi trước, công việc để sau."
Lý Tiểu Hương nói: "Vết thương của tôi không sao rồi, có thể làm việc, tổng giám đốc Tiêu cứ yên tâm."
Advertisement
Trải qua sự việc ngày hôm nay, không những không làm đảo loạn đại hội thành lập của tập đoàn công ty Hoa Cường, mà còn khiến cho uy tín của Tiêu Sắc cao hơn.
Diệp Vô Phong trên tầng tổng bộ của Hoa Cường, nhìn mọi chuyện thông qua giám sát, anh tin rằng Tiêu Sắc và những người khác có thể xử lý được, vì vậy anh không cần lộ diện.
Đột nhiên Diệp Vô Phong nhận được cuộc gọi của Du Kinh Hồng: "Diệp Vô Phong, anh lập tức tới số 116, đường Tân Phổ, cảng cũ của Hoa Hải, có nhiệm vụ gấp!"
"Nhiệm vụ gì?" Diệp Vô Phong có chút khó hiểu.
"Anh đến sẽ biết!" Du Kinh Hồng nói xong dập luôn điện thoại.
Diệp Vô Phong có chút buồn bực, nhiệm vụ gấp gì chứ? Rốt cuộc là muốn mình qua đó kiểu gì? Có cần mang theo súng hay không? Cô phải nói rõ ra chứ.
Diệp Vô Phong lập tức xuống lầu, lái một con Santana màu đen bình thường, trực tiếp sử dụng điện thoại điều khiển, đi về hướng mục tiêu mà Du Kinh Hồng nói.
Số 116, đường Tân Phổ, cảng cũ Hoa Hải lại là một cái sân nhỏ, bên trong có ít nhất vài căn nhà, Diệp Vô Phong vừa đi vào, nhìn thấy Du Kinh Hồng mặc một bộ quần áo của phụ nữ nông thôn, anh không tự chủ kinh ngạc: "Sĩ quan Du, cô đây là? Không phải muốn diễn kịch chứ?"
Du Kinh Hồng nói: "Tôi nhận được tình báo, đảo quốc có một tiểu đội đặc nhiệm, tối nay chuẩn bị đột kích Tân Cảng, phá hủy công trình xây dựng lại của cửa cảng chúng ta, với lại bọn chúng đang trốn không xa đây."
"Hả? Hai chúng ta, tận dụng ban đêm, xử lý bọn chúng?" Diệp Vô Phong lấy lại tinh thần: "Đối phương trang bị thế nào?"
Du Kinh Hồng nói: "Trước mắt là tôi biết, đối phương có ít nhất hai mươi người, toàn bộ đều là cao thủ đặc công, ưu tú trong ưu tú, vũ khí kết hợp đầy đủ, còn có cả một lượng thuốc nổ đáng kể, sẵn sàng cho nổ Tân Cảng, làm thành một vụ khổng bố lớn."
Diệp Vô Phong chau mày: "Lũ quỷ đảo quốc cũng quá đáng ghét rồi! Nhưng dựa vào hai chúng ta, chỉ sợ khó để giết hết, nhỡ để lọt lưới tên nào, Tân Cảng vẫn sẽ gặp nguy hiểm."
Diệp Vô Phong đương nhiên là muốn bảo vệ Tân Cảng, vì nơi đây là tâm huyết của Lâm Thư Âm, đồng thời cũng là công trình của thành phố Hoa Hải, nó đảm nhiệm nhiệm vụ vận chuyển hàng hóa khổng lồ trong tương lai, từ góc độ của cả Trung Hoa, nó cũng ý nghĩa chiến lược vô cùng quan trọng.
Du Kinh Hồng than thở: "Nhưng tôi không còn thời gian nữa! Tối nay bọn chúng sẽ hành động, chúng ta bắt buộc trước khi trời tối, tiêu diệt hết bọn chúng."
Diệp Vô Phong nói: "Vài người của Long Môn đúng lúc đang ở Hoa Hải, tôi gọi bọn họ qua!"
"Hả? Vậy tốt quá! Chiến sĩ Long Môn của anh nhất định toàn cao thủ đúng không?" Du Kinh Hồng vui mừng: "Nếu có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này lần, tôi sẽ giúp anh ghi công!"
"Khụ khụ, ghi công hay không ghi công không quan trọng, chủ yếu là tôi vô cùng căm ghét lũ quỷ đảo quốc, nếu đã biết bọn chúng đến chỗ chúng ta gây phiền phức, nhất định sẽ giết hết bọn chúng." Diệp Vô Phong lập tức gọi điện cho Đường Trảm.
"Cái gì? Muốn tiêu diệt hai mươi quỷ đảo quốc? Vậy thì quá tốt! Bên em đang có sáu người, đảm bảo một người có thể đánh được năm người! Haha! Nói rõ địa chỉ, chúng em sẽ mang vũ khí tốt đến." Đường Trảm quả là phần tử tốt trên chiến trường, vừa nghe được tin, đã lập tức đồng ý qua.
Sau khi ngắt điện thoại, Diệp Vô Phong nói: "Người anh em Đường Trảm của tôi, đem đến sáu cao thủ của Long Môn, rất nhanh đến đây tiếp viện, cộng thêm hai người chúng ta, tổng cộng có bảy người, chắc là đã đủ để tiêu diệt toàn bộ lũ quỷ đảo quốc."
"Rất tốt, trang bị vũ khí của quân khu cũng nhanh chóng đến được đây." Du Kinh Hồng gật đầu.
Diệp Vô Phong nói: "Sao cô không để chiến đội đặc nhiệm của quân khi tham gia trận đấu lần này?"
Du Kinh Hồng cười khổ lắc đầu: "Tố chất những thành viên của chiến đội đặc nhiệm quân khu quá tệ, đối phó với chiến đội đặc nhiệm của Watanabe Oniyo không khác gì đi tìm cái chết. Đáng tiếc Hồng Thuẫn của tôi vẫn còn bên nước ngoài thi hành nhiệm vụ, không kịp quay về. Nếu không thì cũng không cần đến Diệp Tư lệnh giúp đỡ."
"Watanabe Oniyo? Hóa ra là anh ta?" Diệp Vô Phong kinh ngạc: "Anh ta là một tay xuất sắc của quân đội hải đảo, chiến đội anh ta đào tạo ra vô cùng nổi tiếng trên thế giới. Mà bản thân anh ta nhẫn hoàng, với phẩm chất quân sự xuất sắc, cũng có thể được xếp vào top năm mươi trở nên trong bảng xếp hạng lực lượng đặc biệt của thế giới."
"Sợ rồi?" Du Kinh Hồng khích tướng nói.
Diệp Vô Phong nói: "Tuy tôi và Watanabe Oniyo chưa từng gặp mặt chào hỏi, nhưng đều biết đối phương là ai. Cho là anh ta có lợi hại đi chăng nữa, còn chưa đáng để Diệp Vô Phong tôi có tư cách sợ."
"Ừ, Tư Lệnh Diệp, tôi thích nhất là bộ dạng gáy to của anh như này." Du Kinh Hồng cười hớn hở.
Diệp Vô Phong đáp lại: "Thích khách Trung hoa, thì ra đẹp thế này."
Du Kinh Hồng lạnh mặt: "Anh không phát hiện từ trước sao?"
Diệp Vô Phong nói: "Lúc trước tôi chỉ biết, Du Kinh Hồng là một hổ cái siêu cấp."
"Ngứa đòn!" Du Kinh Hồng bay người qua, giơ chân đạp.
Diệp Vô Phong linh hoạt nâng đầu gối lên chống cự, đúng lúc tiếng của một xe tải thùng bạt lớn được ngụy trang thành xe tải chuyên dụng dừng trước sân.
Hai người lập tức dừng tay, cùng nhau đi ra ngoài sân.
"Báo cáo Sĩ quan Du, chúng tôi mang vũ khí đến theo yêu cầu của cô, mời cô kiểm tra một chút."
"Nhanh đi vào! Ai là Sĩ quan của các anh? Vẫn cứ ngu ngốc!" Du Kinh Hồng phẫn nộ: "Không nhẽ các anh không có thường phục sao?"
''Ơ, xin lỗi Sĩ quan Du, tôi sai rồi." Người kia nhanh chóng bay vào sân, đứng sao một bên.
Diệp Vô Phong nhảy lên buồng điều khiển, cho xe vừ chỗ khuất sau bức tường, xong đó lại nhảy lên xe tải, lấy vũ khí bên trong ra, từ trên tường vứt vũ khí vào trong sân.
Nhìn từ xa, trông Diệp Vô Phong giống như công nhân đang dỡ hàng, chỉ là thái độ dỡ hàng có chút bạo lực.
Thượng úy như muốn ói máu khi nhìn thấy Diệp Vô Phong dỡ đống vũ khí cao cấp: Không thể trân trọng một chút được sao?
Nhưng ông ta cũng biết, cách Diệp Vô Phong dỡ hàng thế này mới không thu hút sự chú ý của người khác.