Trong lòng Lâm Thư Âm sáng tỏ: Trưởng khoa Vương này rõ ràng cùng một giuộc với đám người đàn ông kia, phối hợp tốt đến như vậy, chính là chuyên môn tới ăn vạ! Chắc chắn sau lưng còn có người điều khiển!
Nhưng hiện tại nên làm gì bây giờ? Lâm Thư Âm nhịn không được đưa ánh mắt xin giúp đỡ, nhìn về phía Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong không hề nóng nảy, chậm rãi nói: “Trưởng khoa Vương, nếu thứ này thật sự là do đầu bếp của chúng tôi không cẩn thận bỏ vào đi nữa, ông yên tâm, không cần ông niêm phong, khách sạn chúng tôi cũng muốn đóng cửa, lại còn có muốn bồi thường tổn thất kinh tế cho khách hàng, tất cả mọi người, mỗi người đền một triệu! Mọi người cảm thấy như thế nào?”
“Hừm, này còn được.” Nhóm khách hàng xung quanh, đương nhiên tán thành cách nói này.
Diệp Vô Phong thong dong mà nói: “Đền tiền là điều cần thiết. Tuy nhiên, đầu tiên muốn tìm ra thủ phạm, ai đem thứ này bỏ vào nồi thức ăn, đều phải bồi thường! Tôi nghĩ rằng, mọi người hẳn là không ý kiến đi?” Lúc anh nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm người phụ nữ kia.
Advertisement
Người phụ nữ bị anh nhìn chằm chằm đến nổi da gà, ngoài mạnh trong yếu mà kêu lên: “Mày nói bừa cái gì? Mày nhìn tao làm gì? Còn không mau đền tiền!”
Diệp Vô Phong chỉ vào bà ta, lớn tiếng nói: “Đền tiền không phải là vấn đề, vấn đề là, người đền tiền không phải là tôi, mà là bà!”
Nhìn Diệp Vô Phong vươn tay chỉ, người phụ nữ đột nhiên biến sắc: “Mày... mày muốn làm gì?” Bà ta bày ra một bộ dáng phòng bị. Diệp Vô Phong nôn một tiếng: “Tôi khinh! Chỉ dựa vào dáng vẻ này, mời tôi sờ, tôi còn ghê tởm! Hiện tại, mời bà mở túi nhỏ kia ra trước mặt mọi người, tôi muốn kiểm tra một chút.”
“Mày không có quyền lục soát tao!” Bà ta nhịn không được bảo vệ túi nhỏ của mình.
Diệp Vô Phong nói: “Mọi người xem cho kĩ! Hiện tại tôi hoài nghi, này miếng băng vệ sinh này là bà ta tự bỏ vào trong nồi thức ăn, cho nên, trong túi của bà ta hẳn là vẫn còn chứng cứ.”
“Mày nói bậy! Ngậm máu phun người! Trong túi của tao căn bản không có cái gì là chứng cứ cả! Mày không có quyền lục soát túi tao!”
Lúc này Chu Khải bạn trai của Tử Mạch đã đi tới: “Tôi là cảnh sát, tôi yêu cầu xem xét túi của bà. Có quyền hay không?”
Advertisement
“Hả?” Bà ta thấy Chu Khải quả thật là cảnh sát, ngay lập tức bắt đầu hoảng sợ: “Tôi không có phạm pháp.”
Chu Khải uy nghiêm mà nói: “Có phạm pháp hay không, cảnh sát chúng tôi phá án chú ý chứng cứ. Hiện tại, mời bà mở túi ra, chứng minh mình trong sạch đi!”
Ánh mắt bà ta lập lòe, muốn trốn: “Khách sạn lớn Hoàng Triều mấy người khinh khách, mấy người căn bản là một lũ cướp giật thông đồng với nhau! Làm cảnh sát, mấy người hẳn phải kiểm tra khách sạn lớn Hoàng Triều, sao có thể kiểm tra ngược lại khách hàng? Tôi sẽ không để các người yên đâu!” Diệp Vô Phong ngăn bà ta lại: “Không để yên cho chúng tôi? Được thôi, mở túi ra đi rồi nói tiếp.”
Anh đưa chiếc đũa vừa rồi đã gắp miếng băng vệ sinh kia lên, giơ lên cho mọi người cùng xem: “Mọi người xem rõ ràng, thương hiệu này là do hoa anh đào hay đảo quốc sản xuất đây.”
Sau đó anh lấy tư thế sét đánh, đem túi của bà ta mở ra, đồ vật bên trong liền bị rớt ra ngoài.
Bên trong có son môi, kem chống nắng linh tinh, chìa khóa di động,ví tiền.
Nhưng mọi người đều thấy được rõ ràng, bên trong quả thật có một túi băng vệ sinh đã mở ra, mấu chốt chính là thương hiệu lúc nãy: Hoa anh đào!
Diệp Vô Phong cố ý cầm túi băng vệ sinh lên, cho mọi người xem: “Các vị khách hàng, mắt đã thấy rõ ràng! Loại đồ này bà ta tự mình dùng thì cũng chẳng hề thành vấn đề. Nhưng bà ta cố tình lấy ra bỏ vào đồ ăn, người như thế này cũng quá ghê tởm rồi? Khách sạn Hoàng Triều chúng tôi yêu cầu cảnh sát trị thẳng tay mấy thành phần quấy rối!”
“Được, người phụ nữ này cũng quá xấu xa rồi, báo hại tôi nôn nửa ngày.”
“Bắt bà ta! Người gì quá ghê tởm!”
“Cảnh sát, loại người xấu như này, cần phải trị thẳng tay mới được!”
“Nhốt bà ta một trăm năm, đỡ phải ra hại người!”
Phạm vào nhiều người tức giận, nữ nhân này trên người tức khắc trúng rất nhiều đồ linh tinh: Chiếc đũa, mâm, đồ uống, nguyên liệu nấu ăn, tất cả đều ném lại đây, tiếng kêu thảm thiết.
Chu Khải lớn tiếng nói: “Mọi người không cần đánh! Tôi sẽ mang hai người bọn họ đi điều tra! Mong mọi người giơ cao đánh khẽ, nhỡ đâu đánh thành thương tích gì thì cũng không tốt lắm.”
Chu Khải lúc này, ngược lại biến thành vị cứu tinh của tội phạm, hai người này liền ngoan ngoãn mà đi theo Chu Khải rời đi.
Lâm Thư Âm thở nhẹ ra một hơi, tản đá trong lòng rơi xuống: Trời ạ, Diệp Vô Phong thật đúng là nhanh trí, vốn dĩ loại chuyện này rất khó nói rõ, anh lại có thể dễ dàng hóa giải, làm cô có một cảm giác sống sót sau tai nạn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hiểu ý cười, tình ý miên man.
Cô khôi phục bình tĩnh thong dong: “Trưởng khoa Vương, sự thật đều phơi bày, hai thành phần quấy rối kia cũng bị cảnh sát trừng trị, điều này càng chứng minh,vệ sinh của khách sạn Hoàng Triều chúng tôi không có vấn đề! Các vị khách quý, mọi người có thể yên tâm mà thưởng thức đồ ăn của chúng tôi! trưởng khoa Vương đại diện cho lãnh đạo Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm Nhà nước, tự mình chứng kiến sự việc hôm nay, chúng ta cũng nên cảm ơn trưởng khoa Vương làm việc nghiêm minh!”
Bạch bạch, tiếng vỗ tay vang lên, chính là, trưởng khoa Vương lại cảm thấy có khác gì tự vả vào mặt mình đâu?
Mặt ông ta đỏ như đ*t khỉ, ông ta cố gắng nói vài câu đàng hoàng, sau đó mang theo người của mình, vội vàng trốn đi.
Nhìn vị trưởng khoa xám xịt mà rời đi, Lâm Thư Âm làm yên lòng khách hàng rồi giao cho Tử Mạch, lôi kéo Diệp Vô Phong đi vào văn phòng: “Diệp Vô Phong, em cảm thấy việc ngày hôm nay có chỗ kì lạ, anh đây hôm nay là chơi từ chỗ nào ra thế? Cái phong thư kia, còn có túi băng vệ sinh, Là anh tự biến ra sao? Thành thật khai báo đi!”
Diệp Vô Phong ngồi xuống trước mặt cô, cố ý bắt chéo chân, thản nhiên nói: “Khụ khụ, anh hơi khát, cái kia, Thư Âm, rót giùm anh ly nước lọc đi.”
Lâm Thư Âm trợn trắng mắt, nhưng vẫn đi rót nước giúp: “Được rồi được rồi, đừng úp úp mở mở nữa, nói nhanh lên đi, em vẫn chưa nghĩ thông suốt đâu.”.
Truyện đề cử: Sống Chung
Nhận ly nước, Diệp Vô Phong tâm trạng thoải mái, tuy rằng chỉ là rót một chén nước, nhưng từ khi cùng cô kết hôn đến nay, vẫn là lần đầu tiên cô chịu làm như thế này.
Diệp Vô Phong giải thích: “Thật ra, anh có thể thuận lợi giải quyết chuyện này, vừa rồi cũng là vừa khéo thôi.”
Thì ra, lúc sáng nay khi đi chợ mua đồ ăn bán, trùng hợp nhìn thấy một hàng bán mấy con trùng độc này, cố tình là người đàn ông hồi nãy còn đang đứng đó mua bọ cạp, quan trọng nhất chính là, nội dung nói chuyện của người đàn ông và người phụ nữ, khiến cho Diệp Vô Phong chú ý.
Người đàn ông mặt to nói: “Vợ à, đến lúc đó, anh đem con bò cạp bỏ vào, sau đó làm náo loạn lên, em cũng nhân cơ hội bỏ miếng băng vệ sinh em đem bỏ vào trong nồi thức ăn của bọn họ, hôm nay phải cho khách sạn lớn Hoàng Triều không chối cãi được, rồi đóng cửa luôn!”
Người phụ nữ cười khanh khách: “Chồng à, anh thật là quá thông minh, chiêu này quả thật có thể đuổi kịp thủ đoạn của khách sạn lớn Triều! Chỉ cần có thể niêm phong khách sạn lớn Hoàng Triều, cũng có thể báo thù cho huynh đệ Nhị Bưu Tử của chúng ta.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thư Âm lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Thì ra đôi nam nữ này là người thân của Phùng Nhị Bưu à?”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Ừm.”
Lâm Thư Âm nói: “Sau đó thì sao? Anh liền tương kế tựu kế, thuận tiện mua mấy con côn trùng, bỏ vào phong thư, bỏ vào túi của người đàn ông kia. Buồn cười chính là, trên phong thư còn viết cái gì mà Ngũ Độc Thánh Giáo! Đáng thương thay cho anh ta, thế mà vẫn cứ ngu dốt không biết.”
Diệp Vô Phong kinh ngạc mà mở to hai mắt: “Ai da! Thư Âm, sao anh lại không biết, em lại thông minh như vậy chứ nhỉ?”
Lâm Thư Âm đảo mắt khinh thường: “Hừ! Anh như này là đang khen đấy à? người bình thường cũng có thể nhận ra.” Cô lại cười xinh đẹp: “Nhưng mà, chuyện hôm nay anh quả thật là làm rất đẹp! Thiếu chút nữa làm em muốn rớt tim ra ngoài!”
Diệp Vô Phong trơ mặt ra: “Vậy bà xã khen tui một cái đi nào!”
Lâm Thư Âm lạnh lùng: “Nói sau đi!”