Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thần Cấp Ở Rể - Diệp Vô Phong (truyện full tác giả: Thanh Thanh)

Lãnh Thiệu Dương không phục nói: “Vậy tôi thực sự cần làm quen lại với vị tư lệnh Long Môn này chút rồi.”

Du Kinh Hồng nói: “Đối với thân phận của Diệp Vô Phong, phải giữ tuyệt mật.”

“Hiểu rồi.” Lãnh Thiệu Dương gật đầu.

Diệp Vô Phong dẫn theo đám người Đường Trảm, tổng cộng có tám người tới trước bàn lớn bên này.

Du Kinh Hồng đứng dậy liên tục giới thiệu: “Vị này là tư lệnh quân khu Hoa Hải.”

Lãnh Thiệu Dương dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Diệp Vô Phong, đưa tay ra: “Lãnh Thiệu Dương.”
Advertisement
Diệp Vô Phong cũng đưa tay ra bắt lấy tay của anh ta: “Diệp Vô Phong.”

Cứ như thế hai bên tự mình giới thiệu, tuy rằng đơn giản, nhưng có thể nhận thấy được sự tự tin cực lớn của hai bên.

Lãnh Thiệu Dương rất tự nhiên ngồi ở ghế chủ trì, lúc anh ta để Du Kinh Hồng ngồi ở ghế khách danh dự, cô ta kiên quyết từ chối không ngồi, để Diệp Vô Phong ngồi vào ghế khách danh dự, cô ngồi xuống ghế của người phó chủ trì.

Đường Trảm cao to ngồi xuống bên cạnh Diệp Vô Phong, một cặp mắt hổ nhìn chằm chằm đại ca, nhanh như chớp chuyển động, nhưng lại cực kì bình tĩnh.

Sáu người anh em của họ cũng rất yên lặng, ngồi ngay ngắn, tròng mắt cũng di chuyển rất linh hoạt.

“Ha ha!” Lãnh Thiệu Dương biết thân phạn của bọn họ, không nhịn được cười lớn.

“Các vị đây đều là những người có kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, bây giờ lại về dưới trướng của Lãnh Thiệu Dương tôi, trở thành lính dưới quyền tôi, mọi người sẽ không cảm thấy đây là một sự sỉ nhục với thân phận của mọi người chứ hả?”

Lãnh Thiệu Dương cũng là người tungwf tham gia vào những chiến trường thực sự, hơn nữa cũng thực sự dùng thực lực leo lên từ vị trí đặc vụ bí mật lên sĩ quan cấp cao, bởi vậy, đối với những người có khả năng đánh đấm thế này, cũng tự sẽ sinh ra thêm vài phần cảm giác yêu thích.

Đặc biệt là khi nhìn thấy cơ thể rắn rỏi của Đường Trảm, lại càng thêm thích hơn.
Advertisement
“Vị này là…” Lãnh Thiệu Dương biết rõ thân phận của Đường Trảm, cố ý hỏi.

“Đường Trảm.” Câu trả lời này giống y hệt với Diệp Vô Phong, một nửa chữ dư thừa ra cũng không có.

Đường Trảm dùng con ngươi to bự nhìn Lãnh Thiệu Dương: “Mắc gì tôi phải xuất ngũ từ chỗ anh chứ?”

Lãnh Thiệu Dương cười ha ha: “Chuyện này kể ra thì dài lắm! Có điều, mọi người không phải chịu thiệt là được rồi chứ! Có khi còn có trợ cấp cho lính xuất ngũ, mỗi tháng đều cấp tiền tới cho mọi người đó.”

“Ồ?” Đường Trảm hớn hở ra mặt.

“Mỗi tháng được bao nhiêu tiền cơ?”

Lãnh Thiệu Dương do dự nói: “Hừm, cái này tôi cũng không rõ lắm. Chắc khoảng sáu bảy triệu gì đấy?”

“Sáu bảy triệu hả?” Ánh sáng lấp lánh trong mắt Đường Trảm dần dần tắt ngúm, cả người đều ủ rũ.

Sáu người anh em của họ, cũng có phản ứng không khác là bao.

Đường Trảm mỗi lần tra đại ít dầu cho xe của anh ta thôi, cũng đủ hết sáu triệu rồi! Cả tháng trời mới có chút xíu tiền đó, tất nhiên anh ta không quan tâm tới rồi.

Diệp Vô Phong liếc anh ta một cái: “Còn không cảm ơn Tư lệnh Lãnh đi?”

Bảy người Đường Trảm cùng nhau đứng dậy, thằng này đè đầu thằng kia nói: “Cảm ơn tư lệnh Lãnh.”

“Ha ha! Lời cảm ơn của mấy người cũng thiếu chân thành quá rồi đó!” Lãnh Thiệu Dương cười lớn.

Tiểu Yêu lấm la lấm lét nói: “Thực ra, mỗi tháng mà chỉ có sáu triệu cũng không phải ít! Mỗi năm không phải sẽ được sáu bảy chục triệu sao? Khẳng định đã đủ cho anh hút điếu xì gà rồi đó. Đừng có không biết đủ như thế nhá.”

“Phụt!” Lãnh Thiệu Dương vừa mới uống một ngụm trà, xoay đầu đi phun ra: Gì cơ? Sáu bảy chục triệu chỉ đủ cho cậu ta hút điếu xì gà thôi sao? Cái tên này xài tiền phí quá đi ấy!

Tiểu Yêu thấy Lãnh Thiệu Dương phản ứng như vậy, hình như muốn kích động thêm anh ta, lấy một gói xì gà ra, phía trên ghi chi chít tiếng anh, bốp một cái mở ra, lấy ra một điếu, đưa cho Lãnh Thiệu Dương: “Tư lệnh Lãnh, làm điếu?”

Lãnh Thiệu Dương cầm lấy, cẩn thận quan sát một chút, thấy Tiểu Yêu lại qua đánh lửa cho Đường Trảm, Lãnh Thiệu Dương nói: “Loại xì gà này, ở nước M, bao nhiêu tiền một bao?”

Tiểu Yêu nhếch mép, ngậm một điếu lên, lấy bật lửa ra: “Hừm, tư lệnh Lãnh, loại này hơi rẻ, chỉ có một ngàn hai đô la mỹ một hộp thôi, được mười điếu.”

Anh ta nhìn Đường Trảm: “Loại đại ca nhà chúng tôi hút tốt hơn loại chúng tôi đang hút nhiều, hơn hai ngàn đô la mỹ, cũng mười điếu.”

Lãnh Thiệu Dương kinh ngạc tới mức ngơ ngác, có xa xỉ quá không vậy? Cái loại rẻ tiền này, lấy đại một điếu ra là mất cả trăm đô la mỹ, cũng có giá vài triệu đồng rồi còn gì! Này là đốt tiền chứ gì nữa.

Mặc dù tiền lương của Lãnh Thiệu Dương đủ cao, nhưng tổng cộng số tiền đến tay cũng chỉ có khoảng hơn chục triệu…thế này thì chỉ cần hút vài hộp xì gà là hết rồi còn đâu!

Lãnh Thiệu Dương nhìn điếu xì gà trong tay, thở dài: “Xem ra, nếu tôi muốn hút điếu xì gà này, chỉ có thể tham ô hối lộ thôi nhỉ.”

Đường Trảm cũng hết sức ngạc nhiên nói: “Gì chứ? Tư lệnh Lãnh, đừng nói anh cũng chỉ có chút lương này thôi nha? Vậy cũng chẳng sao, nếu sau này anh muốn hút xì gà, tôi bao anh!”

Lãnh Thiệu Dương lại càng thở dài thêm: “Haiz, nếu tôi để anh bao tôi, thì cũng vẫn là ăn hối lộ còn gì!” Anh ta châm điếu xì gà trong tay lên, thưởng thức rít một hơi: “Ừm! Đúng là mùi vị tryền thống của Nam Mỹ, ngon,”

Đường Trảm tò mò nói: “Chao ôi, tw lệnh Lãnh cũng hiểu về mấy thứ xì gà này ư?”

Lãnh Thiệu Dương cười nhả một ngụm khói: “Tất nhiên rồi, trước đây lúc còn chiến đấu trên chiến trường châu Mỹ, tôi thực sự đã từng hút qua loại xì gà này.”

Du Kinh Hồng có chút mất kiên nhẫn: “Thân là một chiến binh đặc chủng, hút xì gà cái gì chứ? Đường Trảm, tôi thấy đây là khuyết điểm lớn nhất của anh đó.”

Đường Trảm cười ha ha: “Thực ra tôi vẫn còn nhiều khuyết điểm lắm, nếu cô còn ở với tôi dài dài, cô sẽ còn tìm ra ít nhất một trăm cái nữa.”

Du Kinh Hồng liếc anh ta một cái: “Bắt đầu ăn cơm đi.”

Đường Trảm ở trước mặt cô ta thì không có chút câu nệ nào hết, kể cả đối với Lãnh Thiệu Dương, Đường Trảm cũng không có chút tôn trọng quá mức nào, chỉ xem như đôi bên bình đẳng giao dịch mà thôi.

Nhưng Đường Trảm đối với Diệp Vô Phong, lại là sự tôn trọng từ tận đáy lòng, những việc Diệp Vô Phong không cho phép anh ta làm, anh ta tuyệt đối không có gan làm.

Lãnh Thiệu Dương nhìn ra được điểm này, đối với một Diệp Vô Phong trẻ tuổi như vậy, lại thêm phần tôn trọng, nhưng cũng có nghi ngờ: Rốt cuộc anh ta làm thế nào được nhỉ? Một con ngựa hoang như Đường Trảm cũng có thể thu phục được? Quan trọng hơn là Diệp Vô Phong mới trẻ măng thế này cơ mà!

“Anh Diệp, nào, tôi kính anh ba ly!” Lãnh Thiệu Dương nâng ly rượu lên, mấy người phía bên Đường Trảm đã nhịn không nổi mà cổ họng khô khốc, tiếp tục rót rượu.

Diệp Vô Phong liếc Đường Trảm một cái, dọa cho Đường Trảm sợ toát mồ hôi hột.

Sau đó Diệp Vô Phong mới nâng ly rượu lên: “Tư lệnh Lãnh, ngại quá, mấy người anh em này của tôi, không được lễ phép lắm, mong lượng thứ.”

Lãnh Thiệu Dương nở nụ cười, lắc đầu: “Anh hùng vĩ đại nhất là người có thể giữ được bản ngã của mình, người anh em Đường Trảm này có thể giữ được bản ngã của mình, không hề kiêu căng, cũng xem như khó gặp được.”

Đường Trảm cười lên: “Tư lệnh Lãnh, lời này của anh tôi thích! Nào, tôi kính anh ba ly!” Nâng ly rượu lên, nhấp về phía Lãnh Thiệu Dương, sau đó nâng lên uống cạn!

Lãnh Thiệu Dương cười nói: “Tửu lượng tốt, Đường Trảm, tửu lượng của tôi bình thương, nên tôi chỉ uống nửa ly thôi.”

Đường Trảm vung tay: “Tư lệnh Lãnh, tùy anh thôi.”

Sau khi bữa cơm kết thúc, Lãnh Thiệu Dương có cảm tình với đám người Diệp Vô Phong hẳn, vốn anh ta có ý muốn thu Đường Trảm về dưới trướng mình, nhưng sau khi ăn xong bữa cơm này, anh ta bèn không dám nghĩ tới vấn đề này nữa.

Bởi vì những đĩ ngộ Long Môn cho Đường Trảm, anh ta thực sự chơi không lại.

Ngày thứ hai, đám người Đường Trảm có thân phận mới, là thân phận lính xuất ngũ từ quân khu Hoa Hải! Người nào người nấy đều có giấy chứng nhận xuất ngũ, tự nhiên cũng xem như có chứng minh nhân dân, trở thành công nhân chính thức của Trung Quốc.

“Ha ha!” Đường Trảm tự nhìn tấm ảnh trên giấy chứng nhận xuất ngũ của mình.

“Sửa tôi trông trẻ thế này cơ, ừm, đây cũng xem như một mánh làm ăn.”
Nhấn Mở Bình Luận