"Đến cùng là tình huống thế nào rồi? Hồi báo kỹ một chút!" Tinh thần Bạch Tinh Đồng tỉnh táo, trước đó không có chút thu hoạch nào nên đành phải rút lui, cô ta còn không cam tâm.
Sau khi nghe xong báo cáo kỹ càng, Bạch Tinh Đồng suy tư hỏi: "Anh có thể xác định, có người muốn tập kích Nhà họ Âu Dương sao?"
"Đội trưởng Bạch, tôi thấy Nhà họ Âu Dương bày ra tư thế chiến đấu này, khẳng định là có người muốn đến đây đánh Nhà họ Âu Dương!"
"Vậy thì tốt, tôi lập tức thông báo cho đặc công bên kia, tùy thời chờ lệnh." Bạch Tinh Đồng lập tức liên hệ Thiệu Liên Thành, nói tình huống mới cho anh ta, Thiệu Liên Thành đồng ý ngay lập tức: "Được! Đội trưởng Bạch yên tâm, chiến sĩ của chúng ta, tùy thời chờ lệnh của cô."
Bạch Tinh Đồng chợt nhớ tới: "A...! Thật ra chúng ta còn có thể triệu tập quân đội đặc chiến nha! Còn có một tên cao thủ siêu cấp Diệp Vô Phong!"
Thiệu Liên Thành vui vẻ nói: "Đúng! Mọi người sóng vai chiến đấu!"
Advertisement
Bạch Tinh Đồng và Thiệu Liên Thành không biết, trước đó ở đỉnh Bắc Sơn, cùng người chiến đấu với Đàm Thuận lại là Diệp Vô Phong.
"Cái gì? Cô nói là, khẳng định đêm nay có người muốn tập kích Nhà họ Âu Dương sao?" Diệp Vô Phong tiếp điện thoại của Bạch Tinh Đồng, trầm ngâm một chút nói: “Số lớn đặc công và bộ đội chiến sĩ đều đã chạy tới rồi sao?"
Bạch Tinh Đồng gật đầu: "Bọn họ đang bắt đầu đi về Nhà họ Âu Dương."
"Ha ha, vậy tôi cũng không cần đi." Thật ra Diệp Vô Phong còn chưa trở lại phân bộ công ty Hoa Cường, đang ở trên nửa đường nhận điện thoại của Bạch Tinh Đồng.
"Anh có ý gì? Chẳng lẽ anh không lo lắng tôi sẽ gặp nguy hiểm sao?" Mặc dù lời Bạch Tinh Đồng rất mạnh mẽ, nhưng trong giọng nói, khó tránh khỏi có chút nũng nịu.
Diệp Vô Phong nói: "Yên tâm đi, đại đội các cô một ngựa vừa đi, khẳng định đều không có nguy hiểm gì."
"Ý anh là?" Bạch Tinh Đồng suy đoán trong lòng.
Diệp Vô Phong nói: "Đại bộ đội của các cô vừa mới qua đó, khẳng định sẽ bị kẻ tập kích phát giác. Nếu như cô là kẻ tập kích, sẽ còn tiếp tục não tàn khai chiến sao?"
Advertisement
"Tôi... Anh nói cũng đúng." Bạch Tinh Đồng khó xử, muốn tấn công quy mô lớn, dường như là không có cách nào bảo các chiến sĩ ẩn nấp toàn bộ.
Thế nhưng mà nếu chỉ dùng một đội chiến sĩ thì Bạch Tinh Đồng có thể yên tâm sao? Có thể diệt hết kẻ địch sao?
"Vậy làm sao bây giờ?" Bạch Tinh Đồng bắt đầu hỏi ý kiến của Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong nói: "Nếu thật sự có người tập kích Nhà họ Âu Dương, đây chẳng phải là hy vọng của cô sao? Âu Dương Lôi khẽ khuấy, Phụng Thiên thái bình. Sau đó, cô ngồi làm ngư ông đắc lợi, thuận tiện lập công, nhận cái thưởng. Đúng, cứ để Âu Dương Tất Tùng khai chiến với kẻ tập kích kia là được, tốt nhất cô đừng dính vào."
"Ây." Thật đúng là Bạch Tinh Đồng chưa từng nghĩ như vậy.
Diệp Vô Phong tiếp tục nói: "Cho dù muốn phái người đi, tôi cảm thấy, đặc công và đại đội đặc chiến, mỗi tổ chức phái đi hai ba người chiến sĩ tinh anh là được rồi. Đợi đến lúc hai bên chưa thắng chưa thua thì đi lên quét dọn chiến trường một chút. Hiểu chưa?"
Bạch Tinh Đồng cảm thấy có lý nên gọi cho Thiệu Liên Thành và Thân Đại Tráng, nói ra ý của Diệp Vô Phong, hai người đều là người biết chuyện, lập tức quyết định, tạm thời đại bộ đội trên ẩn nấp nửa đường, bọn họ chỉ mang theo hai người đội viên đặc chiến tinh anh, tiến về chung quanh Nhà họ Âu Dương, trước cứ ẩn núp rồi tùy thời mà động.
Hơn mười một rưỡi đêm, Diệp Vô Phong trở lại sảnh phân bộ Hoa Cường, trùng hợp gặp gỡ Bạch Nhạn Phỉ, Diệp Vô Phong muốn nghiêng đầu đi, ra vẻ không thấy.
Nhưng Bạch Nhạn Phỉ đã sớm trông thấy anh: "Diệp Vô Phong, giám đốc Diệp, sao bây giờ anh mới trở về?"
Nói chuyện, cô ấy đã đến bên người Diệp Vô Phong: "A? Sao trên người anh lại bẩn thế? Còn có vết máu? Anh lại bị thương rồi?"
"Bà cô của tôi!" Bỗng nhiên Diệp Vô Phong đưa tay bưng kín bờ môi Bạch Nhạn Phỉ: “Cô hét cái gì? Đừng nói lung tung có được hay không?"
Đôi mắt to của Bạch Nhạn Phỉ đảo nhanh như chớp, không nói tiếp, lại dùng ánh mắt ra hiệu Diệp Vô Phong: Buông tôi.
Diệp Vô Phong vội vàng buông lỏng tay ra, đột nhiên cảm giác được trong lòng bàn tay dinh dính, hiển nhiên là dính nước bọt của Bạch Nhạn Phỉ.
Diệp Vô Phong hạ giọng nói: "Giúp tôi thuê một phòng."
"Thuê phòng gì? Có chuyện gì, đi phòng của tôi là được." Ngược lại Bạch Nhạn Phỉ biết tiết kiệm, cũng không muốn thuê cho Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong hơi chút do dự: "Cũng được." Nên đi theo Bạch Nhạn Phỉ, đến phòng của cô ấy.
Bạch Nhạn Phỉ nhìn Diệp Vô Phong sau lưng cô ấy, còn cố ý khép cửa phòng lại, bỗng nhiên trong lòng rất gấp gáp: "Không phải là anh muốn cùng tôi làm cái đó hay không?"
Dường như sâu bên trong sự lo lắng thì cô ấy còn có mấy phần vui vẻ.
"Cô có túi cấp cứu hay không?" Diệp Vô Phong hỏi.
"A? Túi cấp cứu sao?" Bạch Nhạn Phỉ đang miên man suy nghĩ bỗng giật mình: “Muốn vật kia làm gì?"
Diệp Vô Phong chau mày, Bạch Nhạn Phỉ lập tức tỉnh táo lại: "A, anh bị thương! Được, chỗ này của tôi có, tôi lập tức đi tìm."
Bạch Nhạn Phỉ rất nhanh đã tìm thấy túi cấp cứu, sau khi lấy tới, Diệp Vô Phong lại phân phó: "Có rượu đế độ cao hay không? Cầm một bình tới."
"A? Anh còn muốn uống rượu sao?" Lời Bạch Nhạn Phỉ vừa ra khỏi miệng đã không nhịn được muốn cho mình một bàn tay: Sao hôm nay mình lại não tàn như thế chứ? Loại lời mê sảng này cũng hỏi ra được?
Cô ấy ngượng ngùng cười một tiếng, thế mà thật sự tìm được một bình rượu xái Bắc Kinh, ôm tới vặn nắp bình ra: "Đây."
Diệp Vô Phong bắt đầu cởi áo, tâm trạng Bạch Nhạn Phỉ càng lo lắng, thậm chí suýt chút nữa muốn xoay người đi chạy trốn.
Rõ ràng áo của Diệp Vô Phong dính không ít máu tươi, lúc này Bạch Nhạn Phỉ mới ổn định tâm trạng: "Vết thương sau lưng anh có mấy chỗ bị rách miệng rồi. Anh đấy, sao lại giống đứa trẻ như vậy? Lại đi tìm người đánh nhau sao?"
Diệp Vô Phong cười khổ: "Không phải đánh nhau, là luận võ."
"Vậy anh ngồi yên! Tôi giúp anh bôi vết thương một chút." Tình yêu thương trẻ con của Bạch Nhạn Phỉ lập tức bộc phát, cầm bình rượu xái kia, đổ vào một cái chén nhỏ, dùng bông y tế chấm rồi bôi lên miệng vết thương trên lưng Diệp Vô Phong.
"Tê." Diệp Vô Phong nhẹ hít một hơi lạnh.
Tay Bạch Nhạn Phỉ khẽ run rẩy, bông y tế bỗng rớt xuống đất: "Đau lắm hả?"
"Không sao. Cô tiếp tục." Diệp Vô Phong thấp giọng cổ vũ cô ấy.
Bạch Nhạn Phỉ nói: "Được rồi, anh kiên nhẫn một chút." Cô ấy tiếp tục bôi, còn muốn dời lực chú ý của Diệp Vô Phong, nên nói: "Đúng rồi, Thư Âm đã trở về, sao anh không bảo cô ấy giúp anh bôi?"
Bạch Nhạn Phỉ nói đến đây lại hối hận: Mình nói cái gì vậy! Nếu Diệp Vô Phong nguyện ý qua đêm ở chỗ này của mình, mình cầu còn không được! Làm sao lại xuất hiện lời vô liêm sỉ như vậy?
"Tôi không muốn để cô ấy đau lòng." Diệp Vô Phong nghiêm túc nói.
"A?" Bạch Nhạn Phỉ nhất thời ngây dại, vậy mà anh lai vì không muốn cô đau lòng, thà rằng trốn ở phía sau, liếm vết thương của mình?
Diệp Vô Phong thật sự đối xử với Lâm Thư Âm quá tốt rồi! Ở sâu trong lòng Bạch Nhạn Phỉ sinh ra ghen ghét vô cùng!
"Tiếp tục bôi!" Diệp Vô Phong nhắc nhở.
"Ừ." Bạch Nhạn Phỉ ừ một tiếng, đột nhiên hỏi: "Diệp Vô Phong, anh lo lắng Lâm Thư Âm sẽ đau lòng, chẳng lẽ không lo lắng tôi sẽ đau lòng sao?"
"Ừm?" Diệp Vô Phong ngẩn người: “Cô sẽ đau lòng sao? Đừng nói đùa."
Bạch Nhạn Phỉ trên tay thoa cồn và thuốc cho anh, ngoài miệng lại thần bí nói: "Ai đùa với anh chứ? Những người không biết thương tiếc cơ thể như anh, đương nhiên tôi sẽ đau lòng, còn thật sự rất đau lòng nữa."