Trong mấy tên bảo vệ bị đá văng, còn có tên làm vỡ cả kính cửa sổ sát sàn.
Cũng may ngoài cửa sổ là ban công, chứ không thì tên bảo vệ đó ngã xuống từ tầng năm luôn rồi, chết chắc còn gì nữa.
Sau khi Diệp Vô Phong xử lý xong mấy tên bảo vệ, anh cười típ mắt đi về phía Chu Đại Thiếu.
Sắc mặt Chu Đại Thiếu đen xì, hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Vô Phong Có thể nhẹ nhàng như vậy xử lý hết tất cả bảo vệ của anh ta.
Hơn nữa chỉ dùng một chiêu là có thể xử lý được một tên, mấy tên bảo vệ nằm lăn lóc dưới đất đang cố gắng vùng vẫy, nhưng không tài nào đứng dậy được.
Có thể thấy được sức mạnh của Diệp Vô Phong lớn tới chừng nào.
Lúc này khoé miệng Chu Đại Thiếu không ngừng run rẩy,
Advertisement
Lúc này khoé miệng Chu Đại Thiếu không ngừng run rẩy, cẩn thận nói từng từ một: “Vị anh hùng này, tôi là người thừa kế của xí nghiệp Chu Tinh, chắc anh cũng biết chứ hả, xí nghiệp Chu Tinh đứng thứ nhất thứ nhì ở Liêu Đông đó, nếu anh đụng vào tôi, bố tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu!”
Diệp Vô Phong đối với mấy lời này chỉ nhàn nhạt cười: “Anh nói cũng có lý ghê đấy chứ, nhưng nếu tôi đây không xử lý anh, thế chẳng phải rất mất mặt sao?”
Chu Đại Thiếu nghĩ một chút, lại cười nịnh nhìn anh: “Tất nhiên nào có mất mặt gì, tôi thua tâm phục khẩu phục mà, anh muốn tôi làm gì cũng được.”
Chu Đại Thiếu không muốn giống như mấy tên bảo vệ của mình, bị đánh cho nằm lăn lóc dưới đất đâu, có khi phải nằm viện rất lâu ấy chứ.
Quan trọng hơn là, còn bị một tên không có danh tiếng gì đánh cho mới đau á.
Diệp Vô Phong là ai tới tận bây giờ Chu Đại Thiếu vẫn chưa tìm ra được, trong đầu anh ta nghiệm lại một lần những người có tiếng ở Liêu Đông, nhưng đều không có ai có thể xứng với Diệp Vô Phong.
Mấy người có tiếng ở đây, không trẻ quá thì lại không phải phong cách của Diệp Vô Phong.
Chu Đại Thiếu hối hận rồi, anh ta chưa từng nghĩ tới hôm nay anh ta sẽ gặp phải một người mạnh như vậy, nếu sớm biết thế này, anh ta sẽ đem thêm mấy tên cao thủ ở nhà kia theo rồi.
Nhưng bây giờ không có nếu gì nữa sất, anh ta đã rơi vào một cái thế hết sức ngượng ngùng rồi, bây giờ anh ta chỉ có thể xin Diệp Vô Phong đừng đánh anh ta nữa thôi.
Advertisement
Diệp Vô Phong nhướng mày nhìn Chu Đại Thiếu: “Anh nói bảo anh làm chuyện gì cũng được sao?”
Chu Đại Thiếu gật đầu: “Chỉ cần không liên quan đến nguyên tắc gì đó của tôi, đều được hết.”
Diệp Vô Phong suy nghĩ một lúc, Chu Đại Thiếu hồi hộp lấy ra một tấm thẻ ngân hàng: “Tôi có thể cho anh ba tỷ, miễn là anh tha cho tôi.”
Bạch Nhạn Phi đứng ở một bên nghe thấy lời này của Chu Đại Thiếu thì phì cười, thế này chẳng khác nào đang sỉ nhục Diệp Vô Phong, ba tỷ đối với Diệp Vô Phong mà nói căn bản không tính là tiền.
Bây giờ lợi nhuận của công ty Hoa Cường có thể dùng một ngày thu về vài cân vàng để hình dung rồi.
Mấy dự án lớn của chính phủ đều nằm dưới tay của công ty Hoa Cường, cộng thêm Hoa Cường là công ty đi đầu trong bất động sản ở Liêu Đông.
Bây giờ nói xem ngành nào kiếm tiền nhất, còn phải hỏi, chính là bất động sản.
Hiện tại trong người Diệp Vô Phong phải có trên vài ngàn tỷ, mà đó mới chỉ tính vốn lưu động thôi, chưa đụng chạm gì tới số vốn bất động sản.
Nếu cộng thêm bất động sản vào, ai mà biết được có bảo nhiêu tiền.
Dưới những phép tính không thể tính rõ ràng, thì Bạch Nhạn Phi cũng chẳng rõ được.
Diệp Vô Phong xua tay: “Anh có biết người tài nào mới cần tới ba tỷ không?”
Chu Đại Thiếu lắc đầu trong mơ hồ.
Diệp Vô Phong cười ha ha: “Người nghèo ấy, người nghèo mới cần ba tỷ của anh, mà anh nhìn tôi xem, tôi có giống người nghèo không?”
tài khoản ngân hàng của anh ta cũng có hạn.
Trừ khi anh ta kiếm ra tiền, nếu không số tiền hàng tháng anh ta có thể tiêu xài chỉ có ba tỷ thôi.
Đây là quy định của bố Chu Đại Thiếu.
Thực ra đây cũng làm một thủ đoạn ràng buộc, nhưng ông ta lại không ngờ tới Chu Đại Thiếu cũng không cần dùng tới tiền, mỗi ngày đều có thể ăn chơi trác táng, lợi dụng thân phận người thừa kế của xí nghiệp Chu Tinh là đã có thể khiến bao người cun cút mang tiền tới nộp rồi.
Diệp Vô Phong cười rạng rỡ: “Xem ra anh không biết tôi muốn gì rồi, tôi chỉ cần một lời xin lỗi thôi.”
Chu Đại Thiếu ngơ ngác: “Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”
“Chỉ đơn giản vậy thôi.”
Biểu cảm Chu Đại Thiếu mang theo vẻ vui mừng, anh ta cảm thấy Diệp Vô Phong nể mặt thân phận người thừa kế của xí nghiệp Chu Tinh nên mới tha cho anh ta.
Điều này nói rõ cho việc Diệp Vô Phong vẫn phải kiêng dè xí nghiệp Chu Tinh.
Trong lòng anh ta thầm cười lạnh, nếu bây giờ không xử lý anh ta, vậy sau đó chuyện anh ta muốn làm là tìm người tới đây, xử lý Diệp Vô Phong.
Dù sao Diệp Vô Phong cũng là bạn Phong Lệ Na, vậy chỉ cần thông qua Phong Lệ Na là có thể tìm thấy Diệp Vô Phong rồi.
Anh ta nhanh chóng nói với Diệp Vô Phong: “Thật sự rất xin lỗi anh, lần này là do tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn.”
Diệp Vô Phong tràn đầy bất mãn: “Thế này cũng tính là xin lỗi hả? Trên tay anh mà cầm thêm vũ khí, chả khác gì đang thị uy luôn nhể?”
Biểu cảm Chu Đại Thiếu thay đổi, rõ ràng là có chút giận dữ, nhưng vẫn rất thành thật nói với Diệp Vô Phong: “Thực sự rất xin lỗi anh, tôi có mắt như mù, mong anh tha cho tôi lần này.”
“Này là đang xin lỗi tôi ấy hả? Anh có làm gì sai với tôi đâu mà xin lỗi, anh phải nói xin lỗi với cô Phong Lệ Na kia kìa!” Diệp Vô Phong híp mắt nói.
Chu Đại Thiếu nhìn Diệp Vô Phong: “Anh đừng có quá đáng!”
“Vậy anh có xin lỗi không? Một câu ngắn gọn thôi.”
Chu Đại Thiếu vẫn lựa chọn nhẫn nhịn thêm một lần, quay sang Phong Lệ Na nghiến răng, sống chết không nói nên lời, đặc biết là ban nãy xem chút nữa anh ta đã cưỡng bức được Phong Lệ Na rồi, trong mắt anh ta, Phong Lệ Na là loại đàn bà không ai cần, ai cũng có thể đụng chạm vào được.
Dù sao Nguyên Đông Thành cũng không để ý tới chuyện này, trước đây giữa Nguyên Đông Thành và Phong Lệ Na là quan hệ bạn bè, hơn nữa lúc đó Nguyên Đông Thành có tới hơn mười mấy người bạn gái.
Phong Lệ Na chỉ là một người trong số đó.
Nếu không phải bố của Phong Lệ Na ra mặt, Phong Lệ Na có khi vẫn chưa chạm được chân vào cửa nhà họ Nguyên.
Thế nên trong đầu Nguyên Đông Thành, Phong Lệ Na chỉ là một con đàn bà thấp hèn, nhưng một con đàn bà như vậy, lại có một ngày anh ta phải xin lỗi con ả!
Anh ta có chút làm không nổi chuyện này.
Nhưng vào lúc anh ta đang tính bỏ cuộc, Diệp Vô Phong lại lôi một băng ghế đến bên cạnh Chu Đại Thiếu.
Chu Đại Thiếu hét lớn: “Xin lỗi! Cô Phong Lệ Na! Là lỗi của tôi, tôi không nên làm những chuyện như vậy, cũng không nên nói ra những lời như thế, là mồm miệng tôi thối nên phun ra toàn cặn bã, cô tha cho tôi đi!”
Anh ta thực sự sợ Diệp Vô Phong cầm băng ghế kia lên đập vào người mình.
Anh ta còn phát hiện ra, mấy tên bảo vệ nằm dưới đất, chỉ có duy nhất ba tên có thể vật vã đứng dậy, còn lại đều không có cách nào có thể đứng dậy được.
Chỉ khác là mấy tên bảo vệ này không còn kêu thảm thiết nữa.
Có lẽ đã ngủm củ tỏi rồi cũng nên.
Chu Đại Thiếu sau khi nói xong, quay đầu lại nhìn Diệp Vô Phong, cực kì không cam lòng, nhưng vẫn phải nhịn cơn giận dữ của mình mà nói: “Bây giờ được rồi phải không? Tôi đã xin lỗi rồi đó!”
Diệp Vô Phong hài lòng gật đầu: “Biểu hiện lần này của anh tốt hơn lần trước nhiều rồi đó, nhưng mà sao? Vẫn chưa đủ thành ý ấy.”
Chu Đại Thiếu tức giận: “Anh muốn tôi phải làm thế nào mới đủ thành ý đây?”
“Đương nhiên là quỳ xuống là đủ rồi.”
Ngay tức khắc Chu Đại Thiếu nhảy cồ cồ lên, bừng bừng lửa giận nói: “Khốn nạn, mày hách dịch quá rồi đấy!”