Du Kinh Hồng lắc đầu: "Tôi không thể mở loại cửa an toàn như vậy, nhưng nếu đã sử dụng cửa an toàn, có nghĩa là đồ bên trong rất quan trọng."
Hồng Á Phương và những người khác đều gật đầu lia lịa, xem ra tuy mạo hiểm nhiều nhưng ít nhất cũng được thu hoạch.
Tuy nhiên, Diệp Vô Phong lại cau mày: "Có lẽ lần này chúng ta thua lỗ rồi."
Du Kinh Hồng có chút nghi hoặc nhìn Diệp Vô Phong, không hiểu ý tứ của những lời này.
Diệp Vô Phong giải thích: "Các người tự nghĩ đi, chúng ta vẫn không biết " Vạn Sơn Hồng Biến" của nhà họ Nguyên nằm ở đâu, có đặt trong phòng an toàn hay không thì tạm thời không chắc chắn, cho dù đồ đạc trong phòng đó rất quan trọng, nhưng không nhìn thấy thì không chắc chắn được."
Advertisement
Đám người Hồng Á Phương đã im lặng khi nghe vậy.
Họ đã không nghĩ đến điều này.
Diệp Vô Phong tiếp tục: "Nhưng bọn họ biết đến sự tồn tại của chúng ta. Chuyện các người là người của Cục Hồng Thuẫn, nếu các người không làm chuyện này thì đối phương ít nhất không biết nhanh như vậy, các người sẽ có thời gian điều tra, nhưng bây giờ nhà họ Nguyên đã đoán được thân phận của các người rồi, công việc tiếp theo của người ở Liêu Tây chắc chắn sẽ không được suôn sẻ."
Đám người Hồng Á Phương đều cau mày, nếu như vậy thì lần này bọn họ lỗ nặng rồi.
Ngay cả Du Kinh Hồng cũng có chút bất lực, theo phân tích của Diệp Vô Phong, quả thực là một tổn thất lớn.
Diệp Vô Phong lại cười nói: "Nhưng mà chuyện tốt là hệ thống mạng của bọn họ có vấn đề, camera của bọn họ cũng không thu được dung mạo của những người còn lại, ngay cả tôi và Du Kinh Hồng cũng không có, đừng quên hiện tại là ban đêm, bọn họ có thể nhìn thấy rõ hay sao? Tôi thấy cũng không hẳn.”
Advertisement
Mọi người nghe vậy đều lộ ra vẻ tươi cười.
Một nhóm người trở lại khách sạn Cana, Diệp Vô Phong trở về nơi ở của mình, vừa tới nơi, anh đã nhìn thấy Đường Trảm không mời mà đến.
Anh biết Đường Trảm nhất định sẽ tới tranh công, anh lấy ra hai chai đồ uống từ trong tủ lạnh đưa cho Đường Trảm: "Mấy người gần đây theo dõi nhà họ Nguyên, có phát hiện gì không?"
Đường Trảm gật đầu: "Em thật sự tìm được thứ thú vị có thể giúp ích cho anh. Em thậm chí còn chuẩn bị chứng cứ cho anh rồi."
Diệp Vô Phong nhìn Đường Trảm có chút nghi hoặc, Đường Trảm lấy ra một cái USB đặt ở trên bàn: "Anh xem sẽ biết."
Anh lấy máy tính ra, cắm ổ USB vào máy tính, bấm vào chứng cứ mà Đường Trảm nói. Anh thấy bên trong có video Nguyên Đạt Tiêu làm một số chuyện không bằng cầm thú.
Diệp Vô Phong cau mày.
Đường Trảm cười nói: "Nguyên Đạt Tiêu này luôn lợi dụng sự tiện lợi của câu lạc bộ Hào Thiên để làm những điều kinh tởm với một số nữ sinh. Những gì anh thấy chỉ là một trong số họ, và cô gái này đã được em bảo vệ. Cô ta không biết tình hình của mình nguy hiểm đến mức nào."
Diệp Vô Phong nghĩ nghĩ rồi nói: "Xem ra chúng ta có thể sử dụng điều này như một điểm khởi đầu để chia rẽ nhà họ Nguyên và quét sạch chúng."
Đường Trảm vỗ tay nói: "Lão đại, em cũng nghĩ như vậy, nhưng thân phận của bọn em không dễ bại lộ, cho nên chỉ có thể để cho anh làm."
Diệp Vô Phong gật đầu: "Chuyện này tôi sẽ xử lý, trước tiên để bằng chứng ở chỗ tôi đi."
Đường Trảm rời khách sạn sau khi đưa bằng chứng cho Diệp Vô Phong, còn Diệp Vô Phong quay lại Công ty vệ sĩ Long Kiếm và thấy hai ông chủ của công ty Chính Hòa đã quay trở lại.
Giấy niêm phong cũng bị cắt, có vẻ như cuộc điều tra của công ty Chính Hòa đã kết thúc.
Diệp Vô Phong đến văn phòng của Bạch Nhạn Phi, kể từ khi công ty vệ sĩ Long Kiếm tiến vào Liêu Tây, cô ấy chưa từng rời khỏi văn phòng.
Cô ấy ngày đêm ở nơi này, chỉ muốn nhanh chóng có được chỗ đứng vững chắc ở Liêu Tây, lúc Diệp Vô Phong xuất hiện, cô ấy vẫn đang nhìn bản hợp đồng được đưa từ bên ngoài vào.
“Hiện tại cô là người bận rộn à?” Diệp Vô Phong cười nói.
Bạch Nhạn Phi bất lực: "Nếu tôi không bận, công ty này có thể tồn tại được không? Nếu tôi bận thì tốt hơn. Nếu tôi không bận, nghĩa là chúng tôi không có nghiệp vụ."
“Nhưng nếu làm việc liều mạng như vậy, cô muốn bỏ mặc sức khỏe của mình sao?” Diệp Vô Phong nhún vai.
Bạch Nhạn Phi thở dài: "Tôi biết, nhưng ít nhất thời gian đầu ở công ty vệ sĩ Long Kiếm, tôi phải cố gắng rất nhiều, nếu sau này ổn định lại thì công việc của tôi cũng ít đi, nhưng ít nhất hiện tại không được, tôi vẫn cần phải làm việc chăm chỉ hơn nữa!"
“Hôm nay Trịnh Phi và Lý Sướng xuất hiện. Tôi vừa thấy bọn họ trở về công ty.” Bạch Nhạn Phi nhìn thoáng qua công ty Chính Hòa.
Công ty Chính Hòa lần này coi như bị đả kích, đặc biệt là lần này, nhà họ Nguyên dường như không có thời gian để lo chuyện của công ty Chính Hòa, nên cũng không ra tay giúp đỡ.
Kết quả Lý Sướng và Trịnh Phi ở trong trại tạm giam một đêm, nhưng thật ra không đơn giản, nhiều người sẽ nhìn vào chuyện của Trịnh Phi và Lý Sướng, sẽ tự hỏi nhà họ Nguyên không có kế hoạch gì mà lại không muốn bảo vệ công ty Chính Hòa nữa.
Vì vậy, tâm tư của rất nhiều người đã bắt đầu sôi sục.
Họ đều nghĩ rằng nếu có thể, họ có thể thay thế công ty Chính Hòa và trở thành công ty bảo vệ mới ở Liêu Tây, chỉ cần họ có được sự ủng hộ của nhà họ Nguyên!
"Tôi thấy rồi, nhưng chuyện làm ăn của họ sau này chắc rất tệ. Lúc trước tôi nói thua mua công ty của họ với giá ba tỷ, bọn họ còn không thèm, chờ thêm đoạn thời gian nữa, bọn họ sẽ phải đưa thêm ba tỷ để nài nỉ tôi thu mua thôi.” Diệp Vô Phong lãnh đạm nói.
Bạch Nhạn Phi trợn tròn mắt: "Chỉ có nhân tài như anh mới dám nói lời như vậy, một công ty trị giá 15 tỷ trở thành ba tỷ trong mắt anh luôn."
Diệp Vô Phong cười nói: "Không phải vì tôi đã dự đoán được công ty của bọn họ sẽ diệt vong, cho nên mới trả giá như vậy à, ba tỷ cũng coi là nhân từ rồi, ít nhất bọn họ còn có thể cầm ba tỷ đi tiêu dao vui vẻ."
Bạch Nhạn Phi lắc đầu, cô ấy đã quen với cách làm việc của Diệp Vô Phong, đồng thời cũng biết công ty Chính Hòa chọc giận Diệp Vô Phong thật sự là xui xẻo.
Trịnh Phi và Lý Sướng lúc này đang ở trong văn phòng của họ, liên tục nhận được những cuộc gọi yêu cầu chấm dứt hợp đồng.
Lý Sướng tức giận ném điện thoại di động xuống đất: "Diệp Vô Phong, tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày!"
Nếu không có Diệp Vô Phong, bọn họ nhất định sẽ không khổ sở như vậy, chính là bởi vì vấn đề hợp đồng trong két bị bại lộ, dẫn đến việc người bên chính phủ đã tìm bọn họ nói chuyện.
Nhà họ Nguyên sau khi biết khó khăn của họ cũng không ra tay giúp đỡ, điều này khiến họ rất ớn lạnh, mặc dù họ không biết tại sao nhà họ Nguyên lại chọn cách làm ngơ, nhưng đó đã là một thông điệp xấu của nhà họ Nguyên rồi.
Nhưng Lý Sướng không thể đoán ra được, dù sao hàng năm họ đều đến thăm nhà họ Nguyên, và họ luôn rất nghiêm túc trong việc phân chia lợi nhuận với nhà họ Nguyên mà.