Nếu đối phương có thực lực mạnh như vậy, bọn họ chỉ có thể cảm thấy kinh hãi.
"Thủ trưởng, bình thường thì tôi sẽ bắn trúng điểm giữa mới đúng. Chắc là do tôi cầm súng trong tay không quen lắm, nên mới bị lệch ba vòng." Diệp Vô Phong bất lực nói.
Những người lính xung quanh ồ lên.
Đùa à?
Chúng tôi đã rất khiếp sợ khi anh bắn trúng vòng 97 trong hai giây rồi, thế mà anh còn nói số điểm này rất thấp, do không quen sử dụng súng nên anh chỉ bắn trúng vòng 97 ư!
Ngay cả Lưu Trạch Hữu cũng cảm thấy lời nói của Diệp Vô Phong quá đả kích, da mặt của anh ta co giật, sau đó nhanh chóng dẫn Diệp Vô Phong rời đi.
Advertisement
Anh ta cũng không muốn lính của mình dính thêm một đòn nữa nên nhanh chóng kéo Diệp Vô Phong về phía trước.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã tới nơi tập trận cận chiến, Diệp Vô Phong thấy đám binh lính này tự do chiến đấu nên cười cười nhìn bọn họ rồi đi về phía trước.
Lưu Trạch Hữu chỉ đưa hai người Diệp Vô Phong đi tham quan, không dám để cho Diệp Vô Phong tiến lên luận bàn nữa.
Dù sao anh ta cũng đã biết đám người Diệp Vô Phong nhất định mạnh hơn cấp dưới của anh ta, bên trong cục Hồng Thuẫn thì đều là cao thủ.
Các cao thủ của cảnh giới tông sư tụ họp lại.
Còn bọn họ cũng chỉ là binh lính bình thường, cho dù có luyện tập một ít công phu ngoại gia cũng tuyệt đối không thể đọ sức với một cao thủ thực thụ như Diệp Vô Phong.
Lúc này, Lưu Trạch Hữu chỉ biết đi về phía trước một cách bất lực, cảm thấy những cuộc tập trận này quá yếu.
Nhưng ở trước một dụng cụ kiểm tra sức bền, Lưu Trạch Hữu dừng lại, anh ta nhìn Diệp Vô Phong cười cười nói: "Đồng chí Diệp, máy này của chúng tôi là kiểm tra sức bền, đồng chí có muốn thử không?"
Advertisement
Anh ta đang nghĩ, nếu binh lính không thể đối chiến, nhưng vẫn có thể kiểm tra sức mạnh bằng máy móc, máy móc sẽ không bị hỏng.
Diệp Vô Phong nhìn chiếc máy này, hỏi: "Hạn mức của chiếc máy này là bao nhiêu?"
Lưu Trạch Hữu nghĩ nghĩ rồi nói: "Một nghìn năm trăm kg."
Diệp Vô Phong lắc đầu: "Như vậy thì thôi đi."
Lưu Trạch Hữu nghi hoặc: "Tại sao? Chẳng lẽ 1.000 kg còn chưa đủ cho anh đánh sao? Sao có thể chứ? Quân của tôi có mạnh lắm cũng chỉ hơn 200 kg thôi."
Diệp Vô Phong chỉ cười mà không nói.
Lưu Trạch Hữu vẫn không hiểu, 1.500 kg là đủ rồi chứ? Dù sao ngay cả nhà vô địch quyền anh Tyson cũng chỉ ngừng lại ở mức 800 kg thôi.
Diệp Vô Phong thở dài: "Quên đi, tôi thật sự không muốn phá hỏng máy của anh."
Lưu Trạch Hữu chỉ vào chiếc máy, hang hái nói: "Anh cứ việc đánh, nếu thật sự hỏng thì tôi cũng không oán hận nửa lời đâu!"
Diệp Vô Phong càng nói như thế, anh ta càng muốn biết Diệp Vô Phong có thực lực như thế nào.
“Anh chắc chứ?” Diệp Vô Phong xác nhận lại một lần nữa.
Lưu Trạch Hữu gật đầu khẳng định.
Diệp Vô Phong bất lực nói: "Được rồi, nếu anh đã kiên quyết muốn tôi ra tay, tôi chỉ có thể gắng gượng mà làm thôi."
Anh đi đến trước máy đấm, sau đó chỉ vỗ nhẹ một chưởng, giống như là tung nhẹ cứ đấm ra, ngay cả Lưu Trạch Hữu cũng cảm thấy rằng Diệp Vô Phong đang ứng phó với anh ta.
Nhưng khi lòng bàn tay của Diệp Vô Phong tiếp xúc với máy kiểm tra sức mạnh, toàn bộ bộ phận dùng để đánh đã bật ngược lên, dính vào máy và phát ra tiếng nổ lớn.
Toàn bộ cỗ máy rung lên, dữ liệu hiển thị trên đó trực tiếp tăng vọt lên 1.500 kg, ngay sau đó toàn bộ màn hình hiển thị phát ra âm thanh tít tít, cuối cùng là bốc khói.
Lưu Trạch Hữu kinh ngạc nhìn cái máy: "Cái này..."
Diệp Vô Phong nhún vai nói: "Anh xem, tôi đã nói rồi, nhưng anh không có nghe tôi."
Lưu Trạch Hữu lắc đầu: "Không sao, mặc dù máy bị hỏng, nhưng có thể mwor mang kiến thức từ một nhân tài như anh cũng đáng lắm."
Diệp Vô Phong xua tay: "Tôi có là nhân tài gì đâu chứ. Tôi chỉ là thành viên của Cục Hồng Thuẫn, bên ngoài chỉ kinh doanh một chút thôi."
Đương nhiên, Lưu Trạch Hữu biết Diệp Vô Phong đang rất khiêm tốn, nếu không coi đây là một cao thủ nhân tài thì cái gì mới được coi là một cao thủ nhân tài chứ? Chẳng lẽ là bay trên trời sao?
Nhưng điều đó chỉ tồn tại trong các chương trình truyền hình thôi.
Theo ý kiến của anh ta, Diệp Vô Phong là một cao nhân rồi.
Lúc này, Du Kinh Hồng đã đi tới bên cạnh Diệp Vô Phong, nhìn về phía Liễu Như bên cạnh Diệp Vô Phong, nói: "Nói chút đi, tại sao lại đưa cô gái này tới nơi này."
Diệp Vô Phong thấy đó là Du Kinh Hồng, vì vậy cười nói: "Đội trưởng, cô gái này có thể khiến Nguyên Đạt Tiêu sụp đổ."
Du Kinh Hồng có chút nghi ngờ nói: "Xem ra vẫn còn một số điều tôi không biết."
Diệp Vô Phong nở nụ cười: "Có rất nhiều chuyện cô không biết, cô tới đây cũng chưa lâu, cũng không rõ ràng lắm chuyện trước khi tới, nhưng tôi đến Liêu Tây trước, cho nên ít nhiều gì cũng biết một chút về nhà họ Nguyên.”
Du Kinh Hồng gật đầu: "Nếu đã như vậy, anh nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi."
Diệp Vô Phong nói với Du Kinh Hồng về chuyện của Liễu Như, v Du Kinh Hồng vỗ tay: "Vấn đề này phải được giải quyết một cách công bằng và công khai. Chúng ta không được để những người như Nguyên Đạt Tiêu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, biết không?"
Diệp Vô Phong kiên quyết gật đầu: "Đúng vậy, đội trưởng, tôi nhất định sẽ không để cho Nguyên Đạt Tiêu sống vui vẻ ở Liêu Tây, hiện tại tôi sẽ cho người bắt Nguyên Đạt Tiêu lại!"
Du Kinh Hồng rất hài lòng với cách làm việc của Diệp Vô Phong, cô ta cũng biết, nhà họ Nguyên có thể sẽ bắt đầu sụp lún vì chuyện của Nguyên Đạt Tiêu, chỉ cần cục Hồng Thuẫn bọn họ châm dầu ở phía sau, thì sự sụp đổ sẽ nhanh hơn.
“Diệp Vô Phong, không ngờ anh lại làm tốt loại chuyện này như vậy. Lúc ở bên ngoài trước kia, có phải anh thường dùng cách này để tiêu diệt các tổ chức khác không?” Du Kinh Hồng tò mò hỏi.
Diệp Vô Phong vỗ đùi: "Đội trưởng, oan cho tôi quá, tôi thật sự là người tốt mà."
Du Kinh Hồng chỉ dửng dưng nhìn Diệp Vô Phong, còn Diệp Vô Phong chỉ có thể xấu hổ gãi đầu.
Liễu Như nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, cô ta có thể thấy rằng cả hai sẽ giúp đỡ cô ta, vì vậy cô ta nhìn chằm chằm vào Diệp Vô Phong.
“Các người thật sự muốn chống lại nhà họ Nguyên sao? Phải biết nhà họ Nguyên ở Liêu Tây một tay che trời đấy!” Liễu Như vẫn rất lo lắng về điều này.
Vì sợ rằng Diệp Vô Phong và những người khác cũng sẽ gặp nguy hiểm vì chuyện của mình.
Diệp Vô Phong cười nói: "Đừng lo lắng, chúng tôi chống lại nhà họ Nguyên không phải chỉ vì một việc của cô, chẳng qua là nếu đã gặp thì chúng tôi cũng sẽ giúp cô lấy lại công bằng từ nhà họ Nguyên."
Thực tế đó là kết quả của việc giúp đỡ lẫn nhau!