Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thần Cấp Ở Rể - Diệp Vô Phong (truyện full tác giả: Thanh Thanh)

Tất nhiên, Trương Hân không biết Diệp Vô Phong, thậm chí không biết thân phận của Diệp Vô Phong là gì, chính xác mà nói, cô ấy chỉ mới biết Diệp Vô Phong có vài ngày.

Trong vài ngày này, thời gian bọn họ ở cùng nhau cũng không vượt quá một ngày.

Và hầu hết thời gian cả hai đều không can thiệp và không làm phiền nhau.

Cô ấy chỉ đành bất lực nhìn Lưu Diễm Diễm, Lưu Diễm Diễm nói: "Vậy thì tớ biết rồi, lời anh ta nói là đúng, hai người chỉ là đang diễn thôi, nếu không làm sao cậu lại không biết năng lực của anh ta là như thế nào chứ?"

Trương Hân chỉ có thể tiếp tục dựng lều của riêng mình, lúc này cô ấy mới phát hiện cái tổ mà Diệp Vô Phong định xây nằm trên một cái cây cách cô không xa.

Diệp Vô Phong chặt những cành cây xung quanh, sau đó dễ dàng xây tổ trên cây, làm xong những việc này, anh cười nói với Trương Hân: "Cũng may bây giờ không phải mùa hè nên không có nhiều muỗi, nếu không thì các người phải phòng nhiễm trùng sau khi bị muỗi đốt."

Trương Hân gật đầu: "Nhưng nếu anh nằm như vậy vẫn sẽ bị muỗi đốt, anh phải cẩn thận nhé.”

Diệp Vô Phong rải một ít cỏ khổ xung quanh tổ của mình: "Những cỏ khô này dùng để ngăn muỗi đốt."

Anh đưa cho Trương Hân một ít, Trương Hân ngửi thử, kinh ngạc nhìn Diệp Vô Phong: "Có mùi thơm."

"Loại cỏ này là thuốc đông y, chuyên dùng để đuổi muỗi. Tuy rằng khu rừng ngập nước này rất nguy hiểm, nhưng thảo mộc ở trong đó cũng rất phong phú, tìm được những thứ này rất dễ dàng."

Diệp Vô Phong nói xong liền từ trong tổ đi xuống, nhìn xung quanh: "Tôi đi kiếm đồ ăn."

Anh không mang theo lương thực, vì vậy sau khi mọi người bắt đầu lấy lương thực của mình ra, bản thân anh cần phải đi tìm đồ ăn.

Diệp Vô Phong nhanh chóng rời khỏi đội ngũ, những người xung quanh bối rối nhìn bóng lưng của Diệp Vô Phong.

Lưu Diễm Diễm đến bên cạnh Trương Hân: "Anh ta định làm gì thế?"

Sau khi Trương Hân giải thích xong, cô ta lập tức trợn to hai mắt: "Anh ta không mang theo lương thực sao? Định tìm đồ ăn trong khu rừng này một tuần sao?"

Trương Hân bất lực nói: "Nếu không có gì bất ngờ thì chính là như vậy."

Lưu Diễm Diễm đã cực kỳ sốc.

Cô ta vẫn đánh giá thấp thực lực của Diệp Vô Phong, vốn tưởng rằng Diệp Vô Phong chỉ am hiểu sinh tồn kiểu hoang dã này, nhưng bây giờ cô ta đã biết.

Người ta đâu chỉ am hiểu chứ?

Rõ ràng người ta đã sống ở nơi hoang vu này, nếu không, tại sao tự nhiên lại không mang theo thứ gì, tiến vào khu rừng ngập nước này giống như trở về nhà thế chứ.

Những người tham gia xung quanh cũng sôi nổi kinh ngạc nhìn về hướng Diệp Vô Phong đang rời đi.

Vương Triệu hít sâu một hơi: "Xem ra anh ta chính là một chuyên gia."

Lâm Húc dửng dưng bước tới, nói: "Anh ta đấu một trận với kẻ đứng sau chúng ta có lẽ thực sự rất thú vị, kẻ đó luôn tỏ ra rất kiêu ngạo, coi như tất cả chúng ta như quân cờ của hắn, hắn đang chi phối tất cả hành động của chúng ta.”

Vương Triệu lắc đầu nói: "Không thể nói như vậy được, chỉ số thông minh của người đó quả thực rất cao, anh phải nghĩ tới, rất nhiều người làm loại chuyện này cuối cùng đều sẽ bị bắt, cũng chỉ có hắn vẫn luôn cứng chắc, nhiều người bắt hắn vẫn không được, hiện tại tên Diệp Vô Phong này cũng không có cách nào để bắt được hắn đâu."

Lâm Húc thờ ơ nói: "Ai biết được, dù sao chúng ta chỉ cần xem thôi. Mặc kệ thế nào, chúng ta cũng chỉ là người ngoài cuộc, không có tư cách tham gia."

Vương Triệu gật gật đầu.

Trong khi họ đang thảo luận, Diệp Vô Phong đã trở lại với bốn năm con cá, điều này khiến mọi người rất ghen tị, tất nhiên, cũng rất ngưỡng mộ sức mạnh của Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong lần này không mang theo gia vị gì cả, bởi vì Lâm Thư Âm không có ở đây, cho nên mọi thứ chỉ có thể tùy tiện một chút thôi.

Lưu Diễm Diễm đi tới, ngạc nhiên hỏi: "Anh bắt cá ở đâu vậy? Có con sông nào gần đây hả?"

Diệp Vô Phong chỉ vào nơi anh vừa đi, cười nói: "Đương nhiên là có, nếu không, làm sao tôi bắt cá được? Cách đây 1.000 mét có một con sông nhỏ, có một số động vật sống dưới nước trong đó."

Lưu Diễm Diễm nghe vậy lại bắt đầu sửng sốt, sau đó vội vàng hỏi: "Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà anh đã đi bộ một ngàn mét ư?"

Diệp Vô Phong bối rối hỏi: "Đây không phải là điều bình thường sao? Tôi đi như thế này vẫn là tương đối chậm đấy."

Lưu Diễm Diễm cảm thấy Diệp Vô Phong như chiều theo ý của bọn họ, cả ngày họ chỉ đi bộ năm sáu km thôi, trong khi Diệp Vô Phong chỉ mất nửa tiếng đã đi hai km, tính cả thời gian bắt cá.

Diệp Vô Phong chỉ cười nhẹ rồi tự mình làm bữa tối, đối với những ánh mắt ngạc nhiên xung quanh, anh đã hoàn toàn quen với việc đó rồi.

Nửa đêm, mọi người đã ngủ, nhưng Vương Triệu và Lâm Húc vẫn trằn trọc mãi không ngủ được, bọn họ đều biết nếu Diệp Vô Phong trở về, thân phận của hai người sẽ bị bại lộ, bọn họ cần tìm cách thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

“Dù sao bao năm qua chúng ta cũng đã kiếm đủ tiền, tại sao không rời khỏi Hoa Hạ, chúng ta có thể đến nước khác sinh sống.” Vương Triệu bất lực nói.

Lâm Húc nói: "Không được, gia đình và con cái của tôi đều đang ở Hoa Hạ. Nếu tôi ra nước ngoài, gia đình tôi sẽ phải làm sao chứ?"

“Đưa hết đi, cả nhà sẽ chuyển ra nước ngoài sinh sống.” Vương Triệu nói rất kiên quyết: “Tôi cũng nghĩ như vậy, tôi muốn đưa gia đình tôi đến nước khác sinh sống, chỉ có cách này, tôi mới có thể thoát khỏi sự chết tài của Hoa Hạ."

Lâm Húc thở dài một hơi, đương nhiên anh ta biết không còn cách nào khác, tuy rằng Diệp Vô Phong không lấy được chứng cứ từ bọn họ, nhưng như Diệp Vô Phong đã nói, nếu anh muốn tìm thì không phải sẽ dễ dàng tìm được sao?

"Có lẽ chúng ta không cần làm quá nhanh đâu. Diệp Vô Phong vẫn ở trong khu rừng này. Cho dù anh ta đã đi ra khỏi rừng rồi, vẫn không biết có bắt được người đó không. Bây giờ nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ?” Vương Triệu nhanh chóng thoải mái nói.

Lâm Húc gật đầu: "Đúng vậy, hiện tại mọi chuyện chưa đi tới đâu, nghĩ nhiều cũng vô ích. Trước tiên hãy kết thúc cuộc sinh tồn nơi hoang dã này đi."

“Thật đáng tiếc là lần này không thể làm theo kế hoạch, tổn thất rất nhiều tiền đấy.” Vương Triệu nói với vẻ đáng tiếc.

“Thôi đi, đã đến nước này mà anh còn suy nghĩ chuyện đó, nếu để Diệp Vô Phong bắt được, thật sự sẽ xong đời đấy.” Lâm Húc tức giận nói.

Vào ngày thứ hai khi sinh tồn ở nơi hoang dã, một nhóm người tiếp tục đi sâu hơn vào khu rừng ngập nước này, kế hoạch của bọn họ là đi ba ngày đầu, ba ngày sau sẽ quay ra ngoài, chờ sau khi ra khỏi khu rừng ngập nước này thì cũng vừa đúng một tuần.
Nhấn Mở Bình Luận