Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thần Cấp Ở Rể - Diệp Vô Phong

Tiêu Sắc nhịn không được âm thầm tính toán: “Một tù binh là một trăm năm mươi triệu, tổng cộng có năm mươi ba tù binh, vậy là gần tám tỷ rồi! Quả nhiên là một sự giàu có!”

“Mỗi tiếng lại cộng thêm ba mươi triệu.” Giọng điệu của Diệp Vô Phong làm như chẳng hề bận tâm: “Thiếu một đồng cũng không được. Nếu không thì, Ngưu Nhi, cậu đánh tàn phế từng người một, sau đó thì đưa đến cho cảnh sát.”

“Được rồi! Anh Diệp, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Tiêu Ngưu Nhi vung tay loạn xạ, vô cùng đắc ý: Anh Diệp chỉ tuần miện ngố một câu, lập tức có mấy tỷ rót vào túi nha!

“Được rồi! Tôi đồng ý!” Mộ Dung Nghĩa nói: “Mỗi người một trăm tám mươi triệu, tổng cộng là chín tỷ rưỡi. Vậy thì tôi chuộc hết tất cả, chín tỷ, dẫn tất cả đi hết.

Diệp Vô Phong gật đầu: “Được! Tôi là người rất coi trọng đại lý, nếu đã thỏa thuận mua bán thành công, lấy tiền xong lập tức rời đi đi!”

Mộ Dung Nghĩa bỏ ra chín tỷ, lúc dẫn người đi liền phát hiện ra những người này bị thương ở tay hoặc chân đều không được chữa trị gì cả. Thậm chí còn có người tố cáo, tối hôm qua sau khi bị bắt về, có không ít người bị đánh.”

Có mấy người chảy nhiều máu đã rơi vào hôn mê, sống chết không rõ!

Mộ Dung Nghĩa nhìn thấy cảnh tượng này, quả thật là tức đến nổ phổi! Hận không thể lập tức chặt Diệp Vô Phong ra làm nghìn mảnh!

Sau khi Mộ Dung Nhân nghe xong cũng nổi trận lôi đình: “Cái tên Diệp Vô Phong này quả thật quá vô sỉ! Chú Hai, sao chú có thể đồng ý yêu cầu vô lý như vậy của cậu ta? Tôi không tin, cậu ta dám giết chết nhiều người như vậy! Giao cho cảnh sát thì sợ cái gì? Chúng ta vẫn có thể cứu người ra như thường!”

Mộ Dung Nghĩa thở dài: “Anh cả, võ công của những người này không tệ, giá trị quả thật là chín tỷ! Hơn nữa, bên phía Diệp Vô Phong bên kia, quả thật là có bằng chứng phạm tội của đám người này, cảnh sát bắt bọn họ lại cũng chỉ có thể đưa ra hình phạt, không còn cách nào. Mặt khác, nếu như để Diệp Vô Phong giao những người này cho cảnh sát, e rằng tất cả đều bị tàn phế.”

“Cái gì? Chú Hai, ý chú là, tên nhóc Diệp Vô Phong kia có lá gan này?” Mộ Dung Nhân hận đến nghiến răng, khó có thể tin được.

Mộ Dung Nghĩa gật đầu: “Em cảm giác được cả người tên này đều là sát khí, giống như sát thần phái từ trên trời xuống. Theo suy đoán của em, thật sự là cậu ta có gan dám biến những người này thành tàn phế hết.”

Mộ Dung Nhân đen mặt nói: “Chú Hai, bất kể như thế nào, trước khi đại hội đấu thầu bắt đầu, nhất định phải diệt trừ được Diệp Vô Phong, khiếm cho công ty Hoa Cường củ bọn chúng không có cơ hội tham gia đấu thầu!”

Mộ Dung Nghĩa nói: “Nếu không thì chúng ta thử bàn bạch với bố một chút xem sao? Dù sao thì, em cảm thấy, với bản lĩnh của Diệp Vô Phong, thì khả năng chỉ có sư phụ của chúng ta mới có thể chống lại được.”

Mộ Dung Nhân lắc đầu: “Chú Hai, chú bị Diệp Vô Phong dọa cho ngốc rồi à? Cậu ta chỉ là một thanh niên, cho dù đúng là có chút bản lĩnh, nhưng nhiều nhất cũng chỉ đánh ngang tay với Thiết Lôi thôi. Nếu để sư phụ ra tay, chẳng khác nào vả mặt chúng ta cả! Ngày nào chú cũng dẫn theo chú Ba, chú Năm và Thiết Lôi, tìm cơ hội xử lý mầm họa này, vậy là bình an vô sự!”

Mộ Dung Nghĩa cắn răng nói: “Được! anh cả, em sẽ sai người giám sát chặt chẽ nhất cử nhất động của Diệp Vô Phong và những người đứng đầu Hoa Cường. Chỉ cần có cơ hội, chúng em lập tức nghĩ cách tiêu diệt bọn họ.”

Mộ Dung Nhân gật đầu: “Diệp Vô Phong này thật đúng là khiến cho tôi phải tò mò! Có thể khiến cho năm người nhà Mộ Dung chúng ta tốn mất bao nhiêu đầu óc, việc cậu ta phải chết là không thể nghi ngờ!”

Nếu như ông ta biết Diệp Vô Phong đã bắt sống Mộ Dung Trí, một trong Mộ Dung Ngũ thường, không biết sẽ có cảm nhận như thế nào?

“Chỉ một trận chúng ta đã thắng được chín tỷ. Bởi vì biểu hiện xuất sắc của hai chị em Tiêu Sắc, chúng ta không có bây cứ một anh em nài bị thương. Vậy nên, hai chị em họ mỗi người hai tỷ. Còn lại hơn năm tỷ, từ Tiết Phi và các anh em đều hí đều với nhau.” Diệp Vô Phong chậm rãi nói.

“Cái gì? Không được!” Tiêu Ngưu Nhi trừng mắt thật to.

Tiêu Sắc cũng lắc đầu: “Không được!”

Diệp Vô Phong cười: “Ối? Hóa ra hai chị em cô thấy tôi chia cho hai người quá ít hả?”

“Không không không, anh nói gì vậy?” Tiêu Sắc nhịn không được oán trách anh, trừng mắt nhìn Diệp Vô Phong một lát: “Ý của chúng tôi là, không thể chia cho chúng tôi nhiều như vậy được, các anh em sẽ có ý kiến!”

Tiêu Ngưu Nhu ăn nói vụng về, chỉ thốt ra một câu: “Đúng!”

“Ha ha, được rồi, tôi đã quyết định rồi.” Diệp Vô Hồn hơi cứng rắn, nhưng loại cứng rắn này, lại làm cho Tiêu Sắc đấy thích.

Đương nhiên Tiết Phi cũng không có ý kiến gì. Dù sao thì bọn họ cũng vô cùng bội phục hai chị em Tiêu Sắc này. Quả thật tối hôm qua bọn họ cũng ra tay đủ nhiều, những người này đều là bọn họ làm bị thương nha!

Phương án phân chia số tiền này, Lâm Thư Âm và Bạch Nhạn Phi sẽ không tham dự vào.

“Lại có một nhân viên bị đánh lén! Bạch Nhạn Phi bỗng nhiên tức giận nói.

“Xảy ra chuyện gì?” Diệp Vô Phong đột nhiên cảnh giác: “Lần này không phải nhà Mộ Dung lại đến quấy rối nữa chứ?”

“Tình huống cụ thể thì không rõ lắm,  chỉ là một nhân viên trong Hoa Cường, sau khi tan làm trở về nhà thì bị người ta va phải, tôi nhất định phải đi xem.” Bạch Nhạn Phi cắn răng nói.

“Tôi cũng đi!” Tiêu Sắc không yên tâm về cô: “Ngưu Nhi, em ở lại đâu, bảo vệ cho tổng giám đốc Lâm.”

Tiêu Ngưu Nhi lập tức đồng ý, Diệp Voi Phong nói: “Tôi cũng qua đó nhìn một chút.”

Vậy là, Tiêu Sắc lái xe, Diệp Vô Phong ngồi vào vị trí bên cạnh lái xe, Bạch Nhạn Phi ngồi đằng sau. Hết lần này đến lần khác đều là cô phụ trách chỉ đường.

Đi ra ngoài hơn năm cây số, cuối cùng cũng thấy một nhân viên bị thương kia.

“Tình huống thế nào? La Tiểu Đông, rốt cuộc là anh đụn ganh bị thương? Là ai đụng anh?” Bạch Nhạn Phi nhanh chóng hơi thăm anh ta.

“Tổng giám đốc Bạch, tôi đi xe máy rất chậm, ngưng vừa đến bên này liền bị một chiếc xe ô tô con đụng phải, nhưng mà may là bị thương không nặng. Chẳng qua, xem tình hình thì xế chiều hôm nay tôi không tăng ca được.” La Tiểu Đông là  một nhân viên nam trẻ tuổi nhanh nhẹn, nhưng bây giờ lại đứng núp ở bên đường, quả thật là chân bị thương không nhẹ.

Diệp Vô Phong lập tức kiểm tra vết thương ở chân hộ anh ta: “Không có việc gì, bị thương nhẹ thôi. La Tiểu Đông, anh cứ nghỉ ngơi mấy ngày đi.”

“Chiếc xe con kia đâu? Đi đâu rồi?” Tiêu Sắc không nhịn được nhìn xung quanh một vòng.

La Tiểu Đông thở dài: “Lúc đó tôi đau quá, không thể động đậy được. Tên kia bảo là đi tìm người giúp đỡ, cuối cùng đi mất.”

“Gây chuyện rồi bỏ trốn?” Bạch Nhạn pHi lập tức nghĩ đến mấy từ này, “La Tiểu Đông, anh có nhớ biển số xe của tên đó không?”

La Tiểu Đông lắc đầu: “Tôi không nhớ kỹ lắm! Lúc ấy bị đụng xong, cả người tôi đều hoang mang...Hả? Chiếc xe con kia quay lại rồi? Còn mang theo cả một chiếc xe nhỏ nữa sao?”

Quả nhiên chủ nhân của chiếc xe con kia đúng là quay lại, hơn nữa chủ nhân chiếc xe con kia còn là một người đàn ông trung niên nhìn rất hiền lành: “Ôi chao, anh bạn trẻ, thật xin lỗi, tôi tìm được hai người, bọn họ có xe bán tải. Hay là để bọn họ dẫn cậu vào bệnh viện kiểm tra chút nhé! Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ chữa trị cho cậu.”

La Tiểu Đông nói: “Có đi bệnh viện hay không chỉ là chuyện nhỏ thôi, vết thương của tôi cũng không nghiêm trọng lắm. Nhưng mà như vậy sẽ mất lương nha!”

Người đàn ông trung niên gây ra huyện nói: “Không sao, anh bạn nhỏ, lương của cậu tôi trả! Được rồi, các người cứ đi bệnh viện trước đi! Tôi ở lại cùng với đồng chí này thương lượng một chút về chuyện bồi thường, có được không? Trị thương vẫn là quan trọng nhất! Đúng không nào?”

Hai người thanh niên ngồi trên xe bán tải, nhanh chóng nhảy xuống đặt La Tiểu Đông lên xe, hai người Bạch Nhạn Phi và Tiêu Sắc cũng rời đi cùng chiếc xe bán tải đó. Nhìn một lượt, dường như tây cả đều bình thường.
Nhấn Mở Bình Luận