Thiết Thoái Dương nói về phía Diệp Vô Phong: “Đây là khách quý của tôi, anh ấy sẽ gọi món.”
Diệp Vô Phong vội vàng từ chối: “Ừm, tôi không hiểu rõ nơi này, anh Dương cứ tùy tiện gọi món đi.”
Thiết Thoái Dương gật đầu: “Được thôi, bốn món ăn, hai mặn hai chay, nhất định phải có món đặc trưng, thêm mì hầm giò heo, chỉ cần hai món chay. Lại thêm hai bình Mao Đài.”
“Mao Đài! Anh Dương, không cần uống loại rượu ngon như vậy đâu?” Diệp Vô Phong hơi ngạc nhiên, nghe nói với tư cách là Thiết Thoái Dương, anh ta đã dạy riêng cho một vài đồ đệ. Anh ta thường sống bằng nghề nông, chăn nuôi, nên thu nhập của anh ta không được cao lắm. Không nhiều đến mức có thể tùy tiện uống rượu Mao Đài.
Thiết Thoái Dương cười nói: “Anh Diệp, thật ra mấy ngày nay tôi luôn để ý đến anh, xin anh đừng chê cười.”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Để ý tới tôi? Nếu anh đã có thể thẳng thắn nói ra như vậy, tôi chắc chắn sẽ không chê cười.”
“Ha ha, sảng khoái!” Thiết Thoái Dương cười, rồi lại hạ giọng: “Anh Diệp, trong khoảng thời gian này, anh đã sai người mua văn phòng ở phố Phúc Lâu, thu mua Tạ Thị, ép chết Đại Tùng, đánh bại Trần Cương. Thật ra tôi cứ suy nghĩ mãi, anh Diệp đến Phụng Thiên là muốn làm chuyện gì?”
“Ồ?” Diệp Vô Phong trong lòng thầm kinh ngạc, Thiết Thoái Dương này thật đúng là không tầm thường! Nếu anh ta biết về những thứ khác thì không nói, nhưng rất khó để biết về trận chiến của mình với Trần Cương. Dù sao thì đó cũng không phải là nơi công cộng.
Anh ta không phải là doanh nhân, làm sao anh ta có thể biết anh đã thu mua Tạ thị?
Diệp Vô Phong không biểu hiện gì, thậm chí còn mang dáng vẻ ung dung tùy ý nhưng trong lòng anh đã âm thầm đề phòng. Nếu Thiết Thoái Dương làm gì bất lợi cho mình thì có thể phản kích ngay lập tức!
Dù gì Thiết Thoái Dương cũng là một cao thủ, đương nhiên sẽ cảm nhận được sự phòng bị của Diệp Vô Phong. Ngược lại anh ta không đề phòng gì mà tiếp tục nói: “Tên thật của Thiết Thoái Dương, bây giờ cả tỉnh Liêu Đông này chỉ có mình Diệp Vô Phong anh biết. Tôi ở bên ngoài còn có một cái tên giả, Dương Chấn Hoa.”
“Ồ.” Sắc mặt Diệp Vô Phong không thay đổi, lúc này phục vụ bàn bắt đầu dọn món, cuộc trò chuyện của hai người tạm thời dừng lại.
Rượu thịt đủ đầy, hương thơm lan tỏa.
“Nào, anh Diệp, chúng ta vừa ăn vừa uống, từ từ nói chuyện. Dù sao cũng còn cả tối nay.” Thiết Thoát Dương cầm chén rượu cụng vào chén Diệp Vô Phong: “Tôi cạn trước, anh cứ tùy ý.”
Diệp Vô Phong cảm nhận được thành ý của Thiết Thoái Dương, mỉm cười: “Anh Dương, thực ra tửu lượng của tôi không tệ lắm.” Sau đó một hơi uống cạn rồi tặc lưỡi: “Rượu này mạnh đấy.”
“Được, anh Diệp, Dương Chấn Hoa tôi đây có thêm một người bạn là anh!” Thiết Thoái Dương nhanh chóng rót rượu, vô cùng kích động.
Diệp Vô Phong hai tay cầm chén rượu tỏ ý tôn trọng đối phương: “Anh Dương, cảm ơn.”
Hai người họ uống liền ba chén, Thiết Thoái Dương lần này rót đầy rượu, hai mắt rưng rưng: “Anh Diệp, tôi cảm thấy anh đến Phụng Thiên chắc chắn là để đối phó với Kiều Thất! Tên Kiều Thất cặn bã này ở Liêu Đông đã làm không biết bao nhiêu chuyện xấu! Tôi kể chuyện của mình với anh cũng chẳng sợ anh chê cười.”
“Anh Dương, anh có chuyện gì sao?” Diệp Vô Phong vô cùng hứng thú.
Thiết Thoái Dương nâng chén rượu lên nhưng dường như quên phải cụng chén với Diệp Vô Phong, một hơi uống cạn: “Anh Diệp, không giấu gì anh. Đúng là giữa tôi và Kiều Thất là có mối thù sâu đậm! Mười tám năm trước, lúc đó Dương Chấn Hoa chỉ mới mười hai tuổi, mới học cấp hai. Kiều Thất vì muốn chiếm đoạt nhà mà ép bố mẹ tôi chết! Từ đó về sau, Dương Chấn Hoa tôi nuôi chí báo thù, nhưng ai cũng biết bên cạnh Kiều Thất có một Bắc Thoái Vương!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!