Theo như bản chất thật sâu bên trong của võ học Trung Quốc, trong lúc thi đấu cần phải tránh được những đòn tấn công hiểm hóc của đối thủ, đồng thời công kích ngược lại vào nhược điểm của họ. Chẳng hạn như võ học của phái Thái Cực Bát Phong và các Nội Gia Quyền khác đều là tìm cách tránh được những đòn tấn công trực tiếp của đối phương, thừa dịp đối thủ vừa mới ra đòn thất bại để lộ sơ hở mà nhanh chóng thừa cơ hội phản công về phía bên cạnh. Nhưng lần này Diệp Vô Phong lại muốn chọn cho mình lối đi khác, ngược lại với cách thức cũ!
Anh thấy rằng lần này Nogawa Saburo sẽ dốc toàn lực tấn công, nếu như mình còn tiếp tục tránh né, chứng tỏ võ công của mình còn kém xa ông ta. Nếu đối phương cứ thế mà thừa thắng xông lên tấn công, chẳng phải mình sẽ lại càng vất vả hơn trong việc hóa giải chiêu thức của ông ta sao. Chẳng may mình làm không tốt, kết quả chờ đợi mình sẽ là thất bại trong phút chốc.
Nếu đã như vậy, vậy thì không bằng bất chấp tất cả tiến lên đối mặt trực tiếp với khó khăn thách thức! Nghĩ tới đây, Diệp Vô Phong không còn tiếp tục né tránh những đòn tấn công cục mỡ của Nogawa Saburo nữa, mà trực tiếp xông lên nghênh đón chiêu thức của ông ta. Cơ thể anh hơi hạ thấp xuống, đưa hai tay ôm đầu, chân bước sang hai bên tư thế như đang đứng tấn, khuỷu tay đẩy ra, đây chính là một chiêu “Bá vương cử đỉnh” trong Bát Cực Quyền!
“Văn có Thái Cực An thiên hạ, võ có Bát Cực chấn càn khôn” Bát Cực Quyền là quyền thuật dũng mãnh nhất trong các loại quyền thuật Trung Quốc, người học nó một khi đã luyện được đến trình độ nhất định, chỉ đánh không né, chỉ tiến không lùi. Kỳ thật cũng không phải là ỷ vào sức mạnh mà xem mình là ông nội thiên hạ coi thường đối thủ, mà là lấy công làm thủ, tấn công chính là phòng thủ.
Diệp Vô Phong chính là học theo quan điểm này, hai tay ôm đầu, chính là cách tốt nhất để bảo vệ những chỗ quan trọng là vùng đầu và mặt, đồng thời cũng thuận thế tung chưởng tấn công vào cánh tay đối thủ, nâng khuỷu tay vừa vặn đánh vào ngực Nogawa Saburo.
Giữa đòn tấn công nhanh như chớp điện, một thành âm phát ra như bị ai đó bóp nghẹn lại, hai bóng người trong cuộc lão nhanh về phía đối phương. Đầu cùi chỏ của Diệp Vô Phong đang chọc thẳng vào vị trí trái tim của Nogawa Saburo, cú đánh này liền đánh cho ông ta khí huyết dâng trào, đầu óc choáng váng, dưới chân không giữ vững được, liên tục lui về phía sau hơn mười bước, đem mông ngã ngồi trên mặt đất.
Chỉ sử dụng một chiêu lấy cứng đối cứng này, trong người Diệp Vô Phong cũng cảm thấy không mấy dễ chịu. Anh cảm giác như chính bản thân mình cũng phải chịu tổn thương không hề nhỏ cơ thể anh lúc trước cũng chưa từng phải hứng chịu một nguồn lực nào lớn như vậy, một cỗ áp lực khổng lồ, từ khuỷu tay truyền tới, dĩ nhiên làm cho đan điền của anh bị đình trệ, làm cho hơi thở bởi vì vậy mà tắc nghẹn. Anh vội vàng đẩy lưỡi bên trong khoang miệng, nâng chân lên, sau đó dậm thật mạnh xuống đất, hít vào một hơi thật dài trong nháy mắt khôi phục lại nguyên khí như lúc ban đầu.
Lại nhìn về Nogawa Saburo bên kia, vậy mà sau khi lăn mấy vòng thế nhưng thân thể ông ta lại có thể đứng dậy được liền. Ông ta đưa hai tay xoa xoa ngực, miệng hét to một tiếng, cứ như là ông ấy không bị nội thương quá lớn. Điều này làm cho Diệp Vô Phong cũng âm thầm bội phục: “Cái thằng cha to gan này quả thật có nhiều thủ đoạn, đúng là muốn bị đánh chết đây mà! ”
Một chiêu vừa rồi qua đi, Nogawa Saburo cũng không dám coi thường đối phương mà tấn công một cách qua loa nữa, ông ta di chuyển thân hình cao lớn của mình, bày trận chờ đợi Diệp Vô Phong không tự chủ được mà ra tay trước. Mạc Nhị Gia bên cạnh lại có chút nóng nảy không kiềm chế được, ông ta nhảy bật dậy kêu to: “Ông Nogawa Saburo, đánh chết cậu ta, nhanh đánh chết cậu ta đi! ”
Những học trò bên cạnh cũng đều chờ đợi nhìn ông ta, Nogawa Saburo Tam Lang rốt cục không còn nhịn được tính tình, rống to một tiếng, hai bàn tay xoay tròn trước ngực mình, hơn nữa càng quay càng nhanh, bàn tay cuốn lên lốc xoáy, thổi bay tóc người bên cạnh lên, khiến khán giả giật mình lui về phía sau mấy bước.
Diệp Vô Phong đúng là chưa từng thấy qua loại chưởng pháp này, nhìn Nogawa Saburo trước mắt này đem hai bàn tay múa thành một cái bánh xe, thân thể to lớn đầy những thịt trông cứ như một cái xe ủi đất, từng bước từng bước như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, anh chợt hiểu ra, đây chắc chắn là tuyệt kỹ chí cao của đấu vật sumo, toàn phong chưởng!
Bình thường chỉ cần anh tiến vào phạm vi công kích của ông ta, nhẹ thì gân cốt gãy vụn, nặng thì lục phủ ngũ tạng đều sẽ vỡ nát, thậm chí là bị chưởng phong của ông ta làm tổn thương, giống như bị người cầm đao kiếm cắt qua vậy. Hơn nữa phối hợp với bước chân trầm ổn vững vàng như núi của ông ta, có thể thấy được đã tiến vào trạng thái chỉ thắng mà không có thua.
Diệp Vô Phong đã nhìn ra, để thi triển loại thủ pháp công kích này Nogawa Saburo cũng phải hao phí sức lực cực kỳ lớn, anh chỉ cần cùng ông ta giằng co thêm năm sáu phút nữa, chỉ sợ đối thủ sẽ không cần anh tấn công nữa mà tự thua.
Nhưng Nogawa Saburo trước mắt này lại tựa như một con trâu điên không biết mệt mỏi, hoặc là một con robot không biết bị thương là gì, hai chưởng ông ta vẫn không ngừng chuyển động, thân hình vẫn tiến lên phía trước, đã tấn công xa hơn mười mét, còn không có ý định dừng lại, mà Diệp Vô Phong bước từng bước một lui về phía sau, đã lui về bên cạnh hồ nước vừa rồi.
Nogawa Saburo nhìn tình hình này trong lòng mừng rỡ, nhịn không được dưới chân lại đẩy nhanh tốc độ: “Nhóc con, tôi xem cậu còn chạy đi đâu? Nếu anh không nhảy xuống nước, anh chắc chắn sẽ chết trong tay tôi. “Ông ta biết, chỉ cần lại xuống nước, Diệp Vô Phong khẳng định còn không phải là đối thủ của mình.”
Những người vây xem xung quanh cũng nhìn ra manh mối, mọi người đều lo lắng thay cho Diệp Vô Phong. Mà sắc mặt Từ Nghệ Chi càng trắng bệch, đôi môi mím lại trong lúc vô tình đã cắn thật chặt, thân thể bởi vì căng thẳng lo lắng mà run rẩy.
Đúng vào lúc này, Diệp Vô Phong quyết định sẽ ra tay! Anh biết rằng tất cả mọi thứ sẽ có mặt lợi và mặt hại của nó, trên thế giới này không có gì là không có điểm yếu. Chiêu thức của đối thủ càng mạnh mẽ, nhược điểm lộ ra càng nhiều.
Bây giờ anh rất tự tin mà nói rằng, ở trung tâm của chưởng phong cự luân này chính là điểm yếu của Nogawa Saburo. Nghĩ tới đây, Diệp Vô Phong quát lớn một tiếng, cơ thể đột nhiên nhảy dựng lên, một chân đạp thẳng vào trung tâm của “cự luân”.
“Đến rất đúng lúc!” Nogawa Saburo chính xác là đang chờ đợi chiêu này của Diệp Vô Phong. Ông ta làm sao có thể không biết được điểm yếu của chưởng luân của mình, tự nhiên ông ta đã có phòng bị từ trước. Nhìn Diệp Vô Phong một cước đánh tới, xuyên qua tầng tầng ảo ảnh của chưởng, giống như một cây chủy thủ sắc bén đâm vào bụng mình.
Nogawa Saburo dĩ nhiên sẽ không né tránh, mà ỷ vào mình da dày thịt béo, một cái bụng cứng rắn tiếp nhận một chân Diệp Vô Phong, hai tay ông ta vây quanh, ôm chặt eo của người sau.
Nogawa Saburo một chiêu đắc thủ, trong lòng mừng rỡ. Lần này Diệp Vô Phong bị mình ôm lấy, rốt cuộc có cánh cũng khó lòng bay thoát. Hai cánh tay như sắt thép của ông ta ép chặt lại thành một vòng, đột nhiên siết chặt, tựa như một cái vòng sắt, theo ông ta thấy, anh lần này, đừng nói một người bằng xương bằng thịt, cho dù là một cái thùng sắt, thì cũng phải bị mình siết cho đến mức phải nổ tung!
Mọi người sợ hãi hô lên, Từ Nghệ Chi thậm chí còn lấy hai tay che mắt: “Tiêu rồi, Diệp Vô Phong lần này thật sự tiêu rồi!”
Nhưng mà, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, kì lạ ở chỗ đó không phải giọng nói của Diệp Vô Phong. Ngay sau đó bịch một tiếng, một thân hình to lớn ầm ầm ngã xuống đất, mọi người nhìn lại, bất ngờ nhận ra đó lại là thân hình mập giống như cả núi thịt của Nogawa Saburo ngã xuống, lúc nhào trên mặt đất còn run rẩy vài cái, suýt chút nữa biến thành một trận động đất.
Chuyện gì đang xảy ra? Mọi thứ xoay chuyển quá nhanh, nên dù là người có con mắt tinh tường, cũng nhìn không ra được toàn bộ diễn biến bên trong trận đấu. Mà người thật sự biết rõ cũng chỉ có hai người trong cuộc.
Lúc ấy Nogawa Saburo đã vững vàng ôm lấy Diệp Vô Phong, hai tay tăng thêm lực đạo, muốn siết chết đối phương từ hai bên. Nhưng khi hai cánh tay của ông ta cố gắng ép chặt đối phương, lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, tựa hồ như mình đang ôm không khí vậy.
Lần này thật sự làm cho ông hoảng hốt, một nỗi sợ hãi trong lòng sinh ra, nhịn không được mà hai cánh tay buông lỏng. Nhưng theo cánh tay vừa buông, thân thể Diệp Vô Phong lại đột nhiên phình to hơn trước. Ông ta lại vội vàng dùng lực lần thứ hai siết chặt, vừa thu tay vào, thân thể đối phương lần thứ hai đột nhiên biến mất.
Ông ta không biết, hiện tại Diệp Vô Phong tu luyện nội công tâm cảnh đã đến mức “Có mà như không, không mà như có.” Luyện cơ thể mình đến cảnh giới có thể mạnh mẽ cứng rắn như thép và mềm mại như bông, loại đòn tấn công như thế này vốn dĩ là không có chút tác dụng nào đối với anh.
Nogawa Saburo hiện tại còn đang trong trạng thái ngạc nhiên quá mức, mà đối thủ của ông ta lại không cho ông nhiều cơ hội để bình tĩnh lại. Hai tay Diệp Vô Phong thong dong rút ra, nắm chặt hai tay lại thành quyền, ở hai bên thái dương ông ta đánh mạnh tới, một cú đánh này chính là nhắm trúng hai bên huyệt thái dương huyệt đánh.
Những người vây xem có lẽ không nghe thấy âm thanh gì, nhưng chỉ riêng Nogawa Saburo nghe thấy giống như có tiếng sấm rền bên tai, lại đột nhiên hóa thành ngọn lửa rực rỡ cháy sáng, tinh quang bắn ra bốn phía, ông ta cảm thấy não của mình đều muốn bị vỡ vụn ra, đầu óc như sắp bị nổ tung.
Theo bản năng, ông ta bật ra tiếng kêu thảm thiết, cả người ngã vật ra phía sau, cơ thể mập mạp nằm trên mặt đất run lên vài cái, sau đó không ngừng co giật. Mà câu mắng “Chết cũng biến thái” của Diệp Vô Phong, ông ta vốn dĩ không nghe được nữa.
Nhìn thấy Nogawa Saburo mạnh như vậy cũng bị đánh tới chết, Mạc Nhị Gia cũng cảm thấy sợ hãi. Ông ta thoáng sửng sốt, sau đó nhảy dựng lên mắng chửi đàn em của mình: “Mấy đứa khốn kiếp tụi bây, nhàn rỗi quá hả? Xông lên hết cho tao, giết chết cái thằng nhà quê này ngay lập tức!”
Đám đàn em của ông ta đưa mắt nhìn nhau, sau đó tất cả bọn chúng liền tiến lên hai bước, ngay lập tức không tự chủ mà lùi trở lại ba bước: Chuyện này không phải quá rõ ràng sao? Đến cả võ sĩ như Nogawa Saburo cũng không đấu lại được, đám học trò như chúng ta nhảy lên không phải là tự tìm đường chết sao? Trong số đó có mấy người còn từng bị Diệp Vô Phong đánh qua, trong lòng càng thêm hoảng sợ, làm sao còn dám đi lên.
Mấy tên học trò của Nogawa Saburo vội vàng đi qua ôm thầy của mình lên. Nói thật, những người ở quốc gia ngoài đảo này thực ra rất coi trọng chữ tín, vừa rồi bọn họ nghe thầy mình nói muốn đấu võ với người thanh niên này. Nếu đã là thi đấu, kẻ yếu hơn chấp nhận chịu thua, bọn họ cũng không muốn vì thế mà cố chấp báo thù cho thầy mình.
Diệp Vô Phong liếc mắt nhìn Mạc Nhị Gia một cái, nói: “Ông có biết xấu hổ không hả? Vừa nãy đã nói là thi đấu võ, đánh ba trận thắng hai là coi như chiến thắng. Sao hả, giờ lại còn muốn kéo người đánh chung? Không sao cả, muốn đánh thì cứ nói, dốc hết sức mà cùng lên đi. Nào nào nào, ông cũng được coi là một người đó. ”
Mạc Nhị Gia làm sao dám nhúng tay vào? Ngay lập tức ông ta liền trở thành một con rùa rụt đầu không dám tiếp nhận lời khiêu khích.
Trong đám người ở đó phát ra một tràn cười khinh thường, hóa ra Mạc Nhị Gia bình thường khoe khoang sức mạnh cũng có ngày hôm nay.
Cười xong một trận, Diệp Vô Phong xoay người, ôm quyền hướng về phía dân làng hành lễ: “Được rồi, hôm nay chương trình đến đây là hết, mọi người giải tán hết cả đi.” Anh quay sang nói với Tả Đại Phú và Từ Nghệ Chi: “Ông cậu, bà mợ, vậy chúng ta cũng nên đi thôi.”
Nhìn thấy Diệp Vô Phong muốn đi, Mạc Nhị Gia cũng không còn cách nào khác. Đám người có võ công này cũng không chịu động thủ giúp ông ta, ông già trung niên như ông ta xông lên càng đánh không lại anh, cuối cùng ông ta không cam lòng căm ghét nói: “Diệp Vô Phong, cậu đừng tự cho mình là đúng, cậu còn chưa xong với tôi đâu. Nếu cậu bằng lòng, vậy để qua một thời gian, chúng ta lại thi thêm một trận đấu võ nữa. Địa điểm là trên đảo Đông Ngư của chúng tôi. Cậu có dám không? ”
Diệp Vô Phong cười lạnh nói: “Tôi lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ. Nhưng mà lần đấu võ tiếp theo, nếu vẫn đấu như bây giờ thì tôi sẽ không chơi với ông đâu. Chi bằng, chúng ta hãy cá cược một vài thứ cho tăng tính đặc sắc đi được không?”
Mạc Nhị Gia lớn tiếng kêu lên: “Được. Tôi cược tất cả đội tàu vận tải của tôi. Tổng giá trị của đội tàu là 200 triệu đô la. Diệp Vô Phong, nếu cậu có đủ bản lãnh để đấu thắng tôi, đội tàu này sẽ thuộc về cậu.”
Diệp Vô Phong chắp tay: “Vậy tôi cảm ơn trước. Tạm biệt!”
Mạc Nhị Gia trơ mắt nhìn Diệp Vô Phong rời đi, tức giận đến gầm gừ. Hiện tại Nogawa Saburo đang bị thương rất nặng cần phải được nhanh chóng đưa đến bệnh viện để điều trị, ông ta vội vàng gọi mấy thanh niên trai tráng ở trong làng đỡ Nogawa Saburo lên để đưa đến bệnh viện. Nogawa Saburo cắn răng nói: “Bí thư Mạc, không cần thiết phải làm như thế. Tôi bị thương rất nặng, bây giờ có đưa đến bệnh viện cũng không giải quyết được gì đâu. Tôi có mang theo thuốc trên người, ăn một viên trước, bình ổn giọng lại rồi nói sau.”
Mạc Nhị Gia vội vàng kêu người lấy nước ấm mang tới, Nogawa Saburo cố gắng móc từ trong túi ra hai viên thuốc cầm máu cùng thuốc giảm đau, uống cùng với nước nóng, dần bình ổn lại nói: “Bí thư Mạc, phiền ông nhanh chóng giúp đỡ đưa tôi về Nhật Bản. Nếu tôi trở về muộn, cơ thể tôi coi như phải bỏ đi rồi.”
Mạc Nhị Gia nào dám chậm trễ, an ủi Nogawa Saburo: “Nogawa Saburo, ông cứ yên tâm giao cho tôi, tôi sẽ lập tức đích thân đưa ông đi. Hai người tụi bây, nhanh đi lái thuyền của tao tới đây.”
Hai vệ sĩ bên cạnh rất nhanh lái một chiếc thuyền cao tốc sang trọng tới, Mạc Nhị gia tự mình đỡ Nogawa Saburo lên thuyền. Nogawa Saburo nói: “Bí thư Mạc, đường xá xa xôi như vậy, ông không cần phải cực khổ đi theo tôi làm gì. Ông nên ở lại mau đưa Tiểu Cường đến bệnh viện. Ngoài ra, ông phải thật cẩn thận nghiên cứu kỹ cách đối phó với Diệp Vô Phong. Chúng ta đã phải ăn thiệt thòi quá lớn rồi, lần sau nhất định phải đánh cho cậu ta thảm bại, lấy lại danh dự đã mất.”
Mạc Nhị Gia gật đầu nói: “Nogawa Saburo, ông cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, tôi và Diệp Vô Phong còn chưa xong đâu. Cho dù có phải tán gia bại sản, dùng hết tiền tài mời cao thủ giang hồ. Dù bất cứ giá nào tôi cũng phải giết chết Diệp Vô Phong này. Tôi sẽ gọi cho lão đại của tôi!”
Nogawa Saburo nắm tay Mạc Nhị Gia nói: “Bí thư Mạc, tình bạn của chúng ta dù sao cũng đã hơn mười năm rồi. Tôi nhất định sẽ cố hết sức giúp đỡ! Sau khi tôi trở về sẽ đem chuyện này nói với thầy của tôi, nếu có võ sĩ tài cao như ông ấy chịu ra mặt, nhất định sẽ đánh cho Diệp Vô Phong này chết thê thảm.”
Mạc Nhị Gia phấn khích nói: “Ông Nogawa Saburo, vậy thì vất vả cho ông quá. Tôi cũng đã hẹn Diệp Vô Phong một thời gian nữa sẽ thi đấu thêm một lần nữa rồi. Đến lúc đó giết chết cậu ta cũng không muộn!”
Nogawa Saburo nói: “Tuy là như vậy, nhưng những năm gần đây thầy của tôi rất ít khi tham dự vào chuyện ở Trung Quốc. Bởi vì thầy của tôi trước đây đã làm việc cho Lực lượng Phòng vệ Quân đội Đại Đông Dương. Nếu ông ấy ra mặt lúc này có thể gây ra sự hiểu lầm không cần thiết. Làm cho quân đội Trung Quốc không yên tâm, lỡ như bởi vì chuyện nhỏ này, liên quan đến ân oán của hai quốc gia, không khéo cái mất lại nhiều hơn cái được.”
Mạc Nhị Gia bèn nói: “Ông Nogawa Saburo, cho dù sư phụ ông không xuất đầu lộ diện, ông không phải cũng còn rất nhiều đàn anh rất giỏi đó sao? Tùy tiện gọi mấy người tới đây, cũng có thể xử được Diệp Vô Phong rồi. Còn về việc tiền bạc, không thành vấn đề cứ tính hết tấtChương 52 Thất bại hoàn toàn
Theo như bản chất thật sâu bên trong của võ học Trung Quốc, trong lúc thi đấu cần phải tránh được những đòn tấn công hiểm hóc của đối thủ, đồng thời công kích ngược lại vào nhược điểm của họ. Chẳng hạn như võ học của phái Thái Cực Bát Phong và các Nội Gia Quyền khác đều là tìm cách tránh được những đòn tấn công trực tiếp của đối phương, thừa dịp đối thủ vừa mới ra đòn thất bại để lộ sơ hở mà nhanh chóng thừa cơ hội phản công về phía bên cạnh. Nhưng lần này Diệp Vô Phong lại muốn chọn cho mình lối đi khác, ngược lại với cách thức cũ!
Anh thấy rằng lần này Nogawa Saburo sẽ dốc toàn lực tấn công, nếu như mình còn tiếp tục tránh né, chứng tỏ võ công của mình còn kém xa ông ta. Nếu đối phương cứ thế mà thừa thắng xông lên tấn công, chẳng phải mình sẽ lại càng vất vả hơn trong việc hóa giải chiêu thức của ông ta sao. Chẳng may mình làm không tốt, kết quả chờ đợi mình sẽ là thất bại trong phút chốc.
Nếu đã như vậy, vậy thì không bằng bất chấp tất cả tiến lên đối mặt trực tiếp với khó khăn thách thức! Nghĩ tới đây, Diệp Vô Phong không còn tiếp tục né tránh những đòn tấn công cục mỡ của Nogawa Saburo nữa, mà trực tiếp xông lên nghênh đón chiêu thức của ông ta. Cơ thể anh hơi hạ thấp xuống, đưa hai tay ôm đầu, chân bước sang hai bên tư thế như đang đứng tấn, khuỷu tay đẩy ra, đây chính là một chiêu “Bá vương cử đỉnh” trong Bát Cực Quyền!
“Văn có Thái Cực An thiên hạ, võ có Bát Cực chấn càn khôn” Bát Cực Quyền là quyền thuật dũng mãnh nhất trong các loại quyền thuật Trung Quốc, người học nó một khi đã luyện được đến trình độ nhất định, chỉ đánh không né, chỉ tiến không lùi. Kỳ thật cũng không phải là ỷ vào sức mạnh mà xem mình là ông nội thiên hạ coi thường đối thủ, mà là lấy công làm thủ, tấn công chính là phòng thủ.
Diệp Vô Phong chính là học theo quan điểm này, hai tay ôm đầu, chính là cách tốt nhất để bảo vệ những chỗ quan trọng là vùng đầu và mặt, đồng thời cũng thuận thế tung chưởng tấn công vào cánh tay đối thủ, nâng khuỷu tay vừa vặn đánh vào ngực Nogawa Saburo.
Giữa đòn tấn công nhanh như chớp điện, một thành âm phát ra như bị ai đó bóp nghẹn lại, hai bóng người trong cuộc lão nhanh về phía đối phương. Đầu cùi chỏ của Diệp Vô Phong đang chọc thẳng vào vị trí trái tim của Nogawa Saburo, cú đánh này liền đánh cho ông ta khí huyết dâng trào, đầu óc choáng váng, dưới chân không giữ vững được, liên tục lui về phía sau hơn mười bước, đem mông ngã ngồi trên mặt đất.
Chỉ sử dụng một chiêu lấy cứng đối cứng này, trong người Diệp Vô Phong cũng cảm thấy không mấy dễ chịu. Anh cảm giác như chính bản thân mình cũng phải chịu tổn thương không hề nhỏ cơ thể anh lúc trước cũng chưa từng phải hứng chịu một nguồn lực nào lớn như vậy, một cỗ áp lực khổng lồ, từ khuỷu tay truyền tới, dĩ nhiên làm cho đan điền của anh bị đình trệ, làm cho hơi thở bởi vì vậy mà tắc nghẹn. Anh vội vàng đẩy lưỡi bên trong khoang miệng, nâng chân lên, sau đó dậm thật mạnh xuống đất, hít vào một hơi thật dài trong nháy mắt khôi phục lại nguyên khí như lúc ban đầu.
Lại nhìn về Nogawa Saburo bên kia, vậy mà sau khi lăn mấy vòng thế nhưng thân thể ông ta lại có thể đứng dậy được liền. Ông ta đưa hai tay xoa xoa ngực, miệng hét to một tiếng, cứ như là ông ấy không bị nội thương quá lớn. Điều này làm cho Diệp Vô Phong cũng âm thầm bội phục: “Cái thằng cha to gan này quả thật có nhiều thủ đoạn, đúng là muốn bị đánh chết đây mà! ”
Một chiêu vừa rồi qua đi, Nogawa Saburo cũng không dám coi thường đối phương mà tấn công một cách qua loa nữa, ông ta di chuyển thân hình cao lớn của mình, bày trận chờ đợi Diệp Vô Phong không tự chủ được mà ra tay trước. Mạc Nhị Gia bên cạnh lại có chút nóng nảy không kiềm chế được, ông ta nhảy bật dậy kêu to: “Ông Nogawa Saburo, đánh chết cậu ta, nhanh đánh chết cậu ta đi! ”
Những học trò bên cạnh cũng đều chờ đợi nhìn ông ta, Nogawa Saburo Tam Lang rốt cục không còn nhịn được tính tình, rống to một tiếng, hai bàn tay xoay tròn trước ngực mình, hơn nữa càng quay càng nhanh, bàn tay cuốn lên lốc xoáy, thổi bay tóc người bên cạnh lên, khiến khán giả giật mình lui về phía sau mấy bước.
Diệp Vô Phong đúng là chưa từng thấy qua loại chưởng pháp này, nhìn Nogawa Saburo trước mắt này đem hai bàn tay múa thành một cái bánh xe, thân thể to lớn đầy những thịt trông cứ như một cái xe ủi đất, từng bước từng bước như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, anh chợt hiểu ra, đây chắc chắn là tuyệt kỹ chí cao của đấu vật sumo, toàn phong chưởng!
Bình thường chỉ cần anh tiến vào phạm vi công kích của ông ta, nhẹ thì gân cốt gãy vụn, nặng thì lục phủ ngũ tạng đều sẽ vỡ nát, thậm chí là bị chưởng phong của ông ta làm tổn thương, giống như bị người cầm đao kiếm cắt qua vậy. Hơn nữa phối hợp với bước chân trầm ổn vững vàng như núi của ông ta, có thể thấy được đã tiến vào trạng thái chỉ thắng mà không có thua.
Diệp Vô Phong đã nhìn ra, để thi triển loại thủ pháp công kích này Nogawa Saburo cũng phải hao phí sức lực cực kỳ lớn, anh chỉ cần cùng ông ta giằng co thêm năm sáu phút nữa, chỉ sợ đối thủ sẽ không cần anh tấn công nữa mà tự thua.
Nhưng Nogawa Saburo trước mắt này lại tựa như một con trâu điên không biết mệt mỏi, hoặc là một con robot không biết bị thương là gì, hai chưởng ông ta vẫn không ngừng chuyển động, thân hình vẫn tiến lên phía trước, đã tấn công xa hơn mười mét, còn không có ý định dừng lại, mà Diệp Vô Phong bước từng bước một lui về phía sau, đã lui về bên cạnh hồ nước vừa rồi.
Nogawa Saburo nhìn tình hình này trong lòng mừng rỡ, nhịn không được dưới chân lại đẩy nhanh tốc độ: “Nhóc con, tôi xem cậu còn chạy đi đâu? Nếu anh không nhảy xuống nước, anh chắc chắn sẽ chết trong tay tôi. “Ông ta biết, chỉ cần lại xuống nước, Diệp Vô Phong khẳng định còn không phải là đối thủ của mình.”
Những người vây xem xung quanh cũng nhìn ra manh mối, mọi người đều lo lắng thay cho Diệp Vô Phong. Mà sắc mặt Từ Nghệ Chi càng trắng bệch, đôi môi mím lại trong lúc vô tình đã cắn thật chặt, thân thể bởi vì căng thẳng lo lắng mà run rẩy.
Đúng vào lúc này, Diệp Vô Phong quyết định sẽ ra tay! Anh biết rằng tất cả mọi thứ sẽ có mặt lợi và mặt hại của nó, trên thế giới này không có gì là không có điểm yếu. Chiêu thức của đối thủ càng mạnh mẽ, nhược điểm lộ ra càng nhiều.
Bây giờ anh rất tự tin mà nói rằng, ở trung tâm của chưởng phong cự luân này chính là điểm yếu của Nogawa Saburo. Nghĩ tới đây, Diệp Vô Phong quát lớn một tiếng, cơ thể đột nhiên nhảy dựng lên, một chân đạp thẳng vào trung tâm của “cự luân”.
“Đến rất đúng lúc!” Nogawa Saburo chính xác là đang chờ đợi chiêu này của Diệp Vô Phong. Ông ta làm sao có thể không biết được điểm yếu của chưởng luân của mình, tự nhiên ông ta đã có phòng bị từ trước. Nhìn Diệp Vô Phong một cước đánh tới, xuyên qua tầng tầng ảo ảnh của chưởng, giống như một cây chủy thủ sắc bén đâm vào bụng mình.
Nogawa Saburo dĩ nhiên sẽ không né tránh, mà ỷ vào mình da dày thịt béo, một cái bụng cứng rắn tiếp nhận một chân Diệp Vô Phong, hai tay ông ta vây quanh, ôm chặt eo của người sau.
Nogawa Saburo một chiêu đắc thủ, trong lòng mừng rỡ. Lần này Diệp Vô Phong bị mình ôm lấy, rốt cuộc có cánh cũng khó lòng bay thoát. Hai cánh tay như sắt thép của ông ta ép chặt lại thành một vòng, đột nhiên siết chặt, tựa như một cái vòng sắt, theo ông ta thấy, anh lần này, đừng nói một người bằng xương bằng thịt, cho dù là một cái thùng sắt, thì cũng phải bị mình siết cho đến mức phải nổ tung!
Mọi người sợ hãi hô lên, Từ Nghệ Chi thậm chí còn lấy hai tay che mắt: “Tiêu rồi, Diệp Vô Phong lần này thật sự tiêu rồi!”
Nhưng mà, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, kì lạ ở chỗ đó không phải giọng nói của Diệp Vô Phong. Ngay sau đó bịch một tiếng, một thân hình to lớn ầm ầm ngã xuống đất, mọi người nhìn lại, bất ngờ nhận ra đó lại là thân hình mập giống như cả núi thịt của Nogawa Saburo ngã xuống, lúc nhào trên mặt đất còn run rẩy vài cái, suýt chút nữa biến thành một trận động đất.
Chuyện gì đang xảy ra? Mọi thứ xoay chuyển quá nhanh, nên dù là người có con mắt tinh tường, cũng nhìn không ra được toàn bộ diễn biến bên trong trận đấu. Mà người thật sự biết rõ cũng chỉ có hai người trong cuộc.
Lúc ấy Nogawa Saburo đã vững vàng ôm lấy Diệp Vô Phong, hai tay tăng thêm lực đạo, muốn siết chết đối phương từ hai bên. Nhưng khi hai cánh tay của ông ta cố gắng ép chặt đối phương, lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, tựa hồ như mình đang ôm không khí vậy.
Lần này thật sự làm cho ông hoảng hốt, một nỗi sợ hãi trong lòng sinh ra, nhịn không được mà hai cánh tay buông lỏng. Nhưng theo cánh tay vừa buông, thân thể Diệp Vô Phong lại đột nhiên phình to hơn trước. Ông ta lại vội vàng dùng lực lần thứ hai siết chặt, vừa thu tay vào, thân thể đối phương lần thứ hai đột nhiên biến mất.
Ông ta không biết, hiện tại Diệp Vô Phong tu luyện nội công tâm cảnh đã đến mức “Có mà như không, không mà như có.” Luyện cơ thể mình đến cảnh giới có thể mạnh mẽ cứng rắn như thép và mềm mại như bông, loại đòn tấn công như thế này vốn dĩ là không có chút tác dụng nào đối với anh.
Nogawa Saburo hiện tại còn đang trong trạng thái ngạc nhiên quá mức, mà đối thủ của ông ta lại không cho ông nhiều cơ hội để bình tĩnh lại. Hai tay Diệp Vô Phong thong dong rút ra, nắm chặt hai tay lại thành quyền, ở hai bên thái dương ông ta đánh mạnh tới, một cú đánh này chính là nhắm trúng hai bên huyệt thái dương huyệt đánh.
Những người vây xem có lẽ không nghe thấy âm thanh gì, nhưng chỉ riêng Nogawa Saburo nghe thấy giống như có tiếng sấm rền bên tai, lại đột nhiên hóa thành ngọn lửa rực rỡ cháy sáng, tinh quang bắn ra bốn phía, ông ta cảm thấy não của mình đều muốn bị vỡ vụn ra, đầu óc như sắp bị nổ tung.
Theo bản năng, ông ta bật ra tiếng kêu thảm thiết, cả người ngã vật ra phía sau, cơ thể mập mạp nằm trên mặt đất run lên vài cái, sau đó không ngừng co giật. Mà câu mắng “Chết cũng biến thái” của Diệp Vô Phong, ông ta vốn dĩ không nghe được nữa.
Nhìn thấy Nogawa Saburo mạnh như vậy cũng bị đánh tới chết, Mạc Nhị Gia cũng cảm thấy sợ hãi. Ông ta thoáng sửng sốt, sau đó nhảy dựng lên mắng chửi đàn em của mình: “Mấy đứa khốn kiếp tụi bây, nhàn rỗi quá hả? Xông lên hết cho tao, giết chết cái thằng nhà quê này ngay lập tức!”
Đám đàn em của ông ta đưa mắt nhìn nhau, sau đó tất cả bọn chúng liền tiến lên hai bước, ngay lập tức không tự chủ mà lùi trở lại ba bước: Chuyện này không phải quá rõ ràng sao? Đến cả võ sĩ như Nogawa Saburo cũng không đấu lại được, đám học trò như chúng ta nhảy lên không phải là tự tìm đường chết sao? Trong số đó có mấy người còn từng bị Diệp Vô Phong đánh qua, trong lòng càng thêm hoảng sợ, làm sao còn dám đi lên. Tiên Hiệp Hay
Mấy tên học trò của Nogawa Saburo vội vàng đi qua ôm thầy của mình lên. Nói thật, những người ở quốc gia ngoài đảo này thực ra rất coi trọng chữ tín, vừa rồi bọn họ nghe thầy mình nói muốn đấu võ với người thanh niên này. Nếu đã là thi đấu, kẻ yếu hơn chấp nhận chịu thua, bọn họ cũng không muốn vì thế mà cố chấp báo thù cho thầy mình.
Diệp Vô Phong liếc mắt nhìn Mạc Nhị Gia một cái, nói: “Ông có biết xấu hổ không hả? Vừa nãy đã nói là thi đấu võ, đánh ba trận thắng hai là coi như chiến thắng. Sao hả, giờ lại còn muốn kéo người đánh chung? Không sao cả, muốn đánh thì cứ nói, dốc hết sức mà cùng lên đi. Nào nào nào, ông cũng được coi là một người đó. ”
Mạc Nhị Gia làm sao dám nhúng tay vào? Ngay lập tức ông ta liền trở thành một con rùa rụt đầu không dám tiếp nhận lời khiêu khích.
Trong đám người ở đó phát ra một tràn cười khinh thường, hóa ra Mạc Nhị Gia bình thường khoe khoang sức mạnh cũng có ngày hôm nay.
Cười xong một trận, Diệp Vô Phong xoay người, ôm quyền hướng về phía dân làng hành lễ: “Được rồi, hôm nay chương trình đến đây là hết, mọi người giải tán hết cả đi.” Anh quay sang nói với Tả Đại Phú và Từ Nghệ Chi: “Ông cậu, bà mợ, vậy chúng ta cũng nên đi thôi.”
Nhìn thấy Diệp Vô Phong muốn đi, Mạc Nhị Gia cũng không còn cách nào khác. Đám người có võ công này cũng không chịu động thủ giúp ông ta, ông già trung niên như ông ta xông lên càng đánh không lại anh, cuối cùng ông ta không cam lòng căm ghét nói: “Diệp Vô Phong, cậu đừng tự cho mình là đúng, cậu còn chưa xong với tôi đâu. Nếu cậu bằng lòng, vậy để qua một thời gian, chúng ta lại thi thêm một trận đấu võ nữa. Địa điểm là trên đảo Đông Ngư của chúng tôi. Cậu có dám không? ”
Diệp Vô Phong cười lạnh nói: “Tôi lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ. Nhưng mà lần đấu võ tiếp theo, nếu vẫn đấu như bây giờ thì tôi sẽ không chơi với ông đâu. Chi bằng, chúng ta hãy cá cược một vài thứ cho tăng tính đặc sắc đi được không?”
Mạc Nhị Gia lớn tiếng kêu lên: “Được. Tôi cược tất cả đội tàu vận tải của tôi. Tổng giá trị của đội tàu là 200 triệu đô la. Diệp Vô Phong, nếu cậu có đủ bản lãnh để đấu thắng tôi, đội tàu này sẽ thuộc về cậu.”
Diệp Vô Phong chắp tay: “Vậy tôi cảm ơn trước. Tạm biệt!”
Mạc Nhị Gia trơ mắt nhìn Diệp Vô Phong rời đi, tức giận đến gầm gừ. Hiện tại Nogawa Saburo đang bị thương rất nặng cần phải được nhanh chóng đưa đến bệnh viện để điều trị, ông ta vội vàng gọi mấy thanh niên trai tráng ở trong làng đỡ Nogawa Saburo lên để đưa đến bệnh viện. Nogawa Saburo cắn răng nói: “Bí thư Mạc, không cần thiết phải làm như thế. Tôi bị thương rất nặng, bây giờ có đưa đến bệnh viện cũng không giải quyết được gì đâu. Tôi có mang theo thuốc trên người, ăn một viên trước, bình ổn giọng lại rồi nói sau.”
Mạc Nhị Gia vội vàng kêu người lấy nước ấm mang tới, Nogawa Saburo cố gắng móc từ trong túi ra hai viên thuốc cầm máu cùng thuốc giảm đau, uống cùng với nước nóng, dần bình ổn lại nói: “Bí thư Mạc, phiền ông nhanh chóng giúp đỡ đưa tôi về Nhật Bản. Nếu tôi trở về muộn, cơ thể tôi coi như phải bỏ đi rồi.”
Mạc Nhị Gia nào dám chậm trễ, an ủi Nogawa Saburo: “Nogawa Saburo, ông cứ yên tâm giao cho tôi, tôi sẽ lập tức đích thân đưa ông đi. Hai người tụi bây, nhanh đi lái thuyền của tao tới đây.”
Hai vệ sĩ bên cạnh rất nhanh lái một chiếc thuyền cao tốc sang trọng tới, Mạc Nhị gia tự mình đỡ Nogawa Saburo lên thuyền. Nogawa Saburo nói: “Bí thư Mạc, đường xá xa xôi như vậy, ông không cần phải cực khổ đi theo tôi làm gì. Ông nên ở lại mau đưa Tiểu Cường đến bệnh viện. Ngoài ra, ông phải thật cẩn thận nghiên cứu kỹ cách đối phó với Diệp Vô Phong. Chúng ta đã phải ăn thiệt thòi quá lớn rồi, lần sau nhất định phải đánh cho cậu ta thảm bại, lấy lại danh dự đã mất.”
Mạc Nhị Gia gật đầu nói: “Nogawa Saburo, ông cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, tôi và Diệp Vô Phong còn chưa xong đâu. Cho dù có phải tán gia bại sản, dùng hết tiền tài mời cao thủ giang hồ. Dù bất cứ giá nào tôi cũng phải giết chết Diệp Vô Phong này. Tôi sẽ gọi cho lão đại của tôi!”
Nogawa Saburo nắm tay Mạc Nhị Gia nói: “Bí thư Mạc, tình bạn của chúng ta dù sao cũng đã hơn mười năm rồi. Tôi nhất định sẽ cố hết sức giúp đỡ! Sau khi tôi trở về sẽ đem chuyện này nói với thầy của tôi, nếu có võ sĩ tài cao như ông ấy chịu ra mặt, nhất định sẽ đánh cho Diệp Vô Phong này chết thê thảm.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!