Tách khỏi Trần Tiểu Băng, Vương Bác Thần nhanh chóng đi tới Tần Lĩnh.
Ở trong xe, anh và Tần Trọng đã làm một giao dịch, chỉ cần nói cho anh vị trí cụ thể của nhà họ Tần và phối hợp với anh ổn định bên phía Tần Mệnh trước, anh sẽ giúp nhà họ Tần ở Trường An độc lập, sau này cũng sẽ chiếu cố một chút.
Tần Trọng làm con rối nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng có dã tâm.
Vậy nên ông ta đã đồng ý.
Không ai muốn làm cái giá áo cho người khác.
Tuy nhánh của ông ta cũng xuất thân từ nhà họ Tần, nhưng đó cũng là chuyện của mấy trăm năm trước rồi.
Nhiều năm trôi qua, bọn họ đã dâng hiến vô số tài nguyên cho phía nhà chính, cái có được lại không nhiều.
Nhánh của bọn họ sớm đã có lời oán thán, chỉ là ngại nhà chính lớn mạnh, không dám nói gì nhiều.
Trước kia không phải chưa từng phản kháng, nhưng bị nhà chính trực tiếp giết gia chủ của lúc đó, sau đó cũng không có người dám phản kháng.
Bây giờ lại có một cơ hội như vậy, Tần Trọng cũng không muốn bỏ lỡ.
Hơn nữa Vương Bác Thần trực tiếp tỏ rõ thân phận của mình, điều này khiến Tần Trọng vốn có chút do dự đã trực tiếp đồng ý.
Với lại, bây giờ không phải Tần Trọng ông ta muốn độc lập, mà thuyền bên phía nhà chính sắp lật rồi, thần chủ và quốc chủ muốn tiêu diệt nhà chính, Tần Trọng ông ta có thể làm gì?
Vậy nên Tần Trọng đồng ý phối hợp với Vương Bác Thần.
"Chẳng trách mãi không tìm được, thì ra ở sâu trong Tần Lĩnh, ẩn nấp đủ sâu."
Vương Bác Thần cười lạnh lùng, nhà họ Tần ở Trường An chỉ là một con rối, nhà họ Tần thật sự không ai biết ở đâu.
Cho dù là Hàn Đỉnh đã tra nhiều năm cũng không phát hiện tung tích.
Một gia tộc tồn tại hơn 1000 năm, nếu không có chút thủ đoạn này, Vương Bác Thần thật sự sẽ không để nhà họ Tần vào trong mắt.
Vương Bác Thần dựa theo địa chỉ mà Tần Trọng cho, nhanh chóng đi tới trước một vách đá dốc đứng ở sâu trong Tần Lĩnh.
Vách đá dốc đứng này nhìn trông rất bình thường, bằng mắt thường rất khó phát hiện sự khác biệt.
Bởi vì nơi này bị pháp trận che đậy, dù là thiết bị tinh vi cũng khó thể phát hiện.
Chẳng trách Hàn Đỉnh tìm nhiều năm cũng không tìm được chỗ ở của nhà họ Tần.
Trên vách đá dốc đứng có những vết nứt, nhìn như chỉ là vết dứt bình thường, nhưng trên thực tế là đường hoa văn của pháp trận.
Hơn nữa những hoa văn này đơn giản hóa, không phải cao thủ mảng này, căn bản không phát hiện được.
Có điều cái này không ngăn được Vương Bác Thần.
Lâm lão đầu năm đó ngoài dạy cho anh tu võ học y ra, một mục khác chính là pháp trận.
Năm đó vì nghiên cứu pháp trận, anh không ít lần bị Lâm lão đầu ngược đãi.
Tòa pháp trận trước mắt chỉ là một tòa pháp trận kiểu che đậy, chỗ cao minh nằm ở kết thành một tòa đại trận với cả ngọn núi.
Vậy nên muốn nhìn ra tòa pháp trận này phải nhìn tổng thể, chỉ từ đường hoa văn trên vách đá dốc đứng rất khó nhận ra.
Lại cộng thêm pháp trận bị cổ tộc ẩn thế độc quyền, trong thế tục, người có thể nhận ra pháp trận sẽ không quá 5 người.
Vương Bác Thần đang tìm kiếm mắt trận, cưỡng chế xông vào cũng có thể xông vào, nhưng như thế sẽ đánh rắn động cỏ, gây ra phiền phức không cần thiết.
Chỉ khi tìm được mắt trận, phá bỏ tòa đại trận che núi này thì mới đánh cho nhà họ Tần không kịp trở tay.
Vương Bác Thần trầm tư hồi lâu, nhìn sang thác nước cách đó không xa, bỗng trong lòng khẽ động: "Lẽ nào mắt trận ở dưới thác nước?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!