Đằng Vân Cảnh.
Đây là cảnh giới trên Siêu Phàm Cảnh.
Đám người Kiều Thanh Phong và Vũ Trọng Thiên, ai nấy nhìn mà ánh mắt nóng rực.
Bọn họ sớm đã biết thần chủ đã vượt qua Võ Hoàng Cảnh, cho nên không thấy lạ.
Không đúng.
Nên nói, bất luận Vương Bác Thần thể hiện thực lực gì, bọn họ đều không cảm thấy kỳ lạ, sẽ chỉ cảm thấy đó là điều hiển nhiên.
Bởi vì đó là thần chủ của bọn họ.
Người dẫn dắt bọn họ đi cả chặng đường, chưa từng thất bại.
Bọn họ tin đám người bọn họ là vô địch!
Cho dù đối phương mạnh hơn bọn họ, vậy cũng vô dụng, bọn họ vẫn là tồn tại vô địch.
Đây không phải là sự tự tin mù quáng, mà là sự tự tin vô địch tích lũy trong những lần chiến đấu.
Quân nhân nước R chưa từng sợ ai.
Còn chết, chết thì chết, chỉ cần chết có giá trị.
Không có ai không sợ chết, nhưng cho dù sợ chết, cũng phải lên, đằng sau chính là đất nước người thân bạn bè.
Có điều, bọn họ vẫn là lần đầu thấy cường giả cấp bậc Đằng Vân Cảnh.
Tuy bị chịu ảnh hưởng về uy áp của đối phương, khí tức sôi sục.
Nhưng trong ánh mắt vẫn chiến ý sôi sục.
Người vô địch thì nên rút đao về phía người mạnh hơn!
Vậy nên lúc này, bọn họ đều đang khát vọng, nếu mình có thể đạt tới Đằng Vân Cảnh thì tốt, như vậy thần chỉ không cần một mình tác chiến.
Các anh em bên cạnh có thể chết ít đi vài người.
Đất nước người thân bạn bè ở đằng sau sẽ có thêm vài phần an toàn.
Thịnh thế này sẽ càng thêm vững chắc.
"Giết!"
Vũ Trọng Thiên quát một tiếng, tiếp tục ra tay.
Những người của nhà họ Tần không những không đầu hàng, còn dám phản kháng, vậy thì giết.
Tính cách của anh ta âm trầm, xuất chiêu cũng như vậy, vô thanh vô tức, giống như rắn độc, bất thình lình cho bạn một nhát, không kịp phòng bị.
Mà Kiều Thanh Phong ở một bên thì lại bá đạo vô cùng, một đường càn quét, chỉ công không thủ, cũng mặc kệ đối phương có thể làm mình bị thương hay không, cứ lao vào.
Anh ta là một mình có sát khí mạnh nhất trong ba đại chiến thần của Thần Thiên Các, lúc này sát khí tản ra, quanh người dường như xuất hiện một tầng huyết vụ màu đỏ.
Người của nhà họ Tần nếu đã không đầu hàng.
Vậy thì không có cơ hội thương lượng nữa.
U nhọt của nước R, buộc phải loại bỏ.
Mà lúc này, chiến đấu của Vương Bác Thần và Tần Mệnh đã đi vào giai đoạn cao trào.
Cảnh giới của Vương Bác Thần dù sao cũng thấp hơn Tần Mệnh, bị cảnh giới áp chế, sinh ra một chút ảnh hưởng, tuy không lớn, nhưng ở trong chiến đấu sinh tử thì đủ trí mạng.
Vương Bác Thần không dám sơ ý.
Anh bị Tần Mệnh vỗ một chưởng đập từ trên không xuống, lau máu ở khóe miệng thì lại càng thêm điên cuồng.
"Đằng Vân Cảnh, quả thật không tầm thường."
Tần Mệnh cũng không dễ chịu, hừ lạnh một tiếng, dưới chân ngưng tụ ra một đám mây màu xám.
Đây là đặc trưng rõ ràng nhất của Đằng Vân Cảnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!