Sau khi xuống máy bay, một số người vội vàng rời đi vì sợ gặp rắc rối.
Đây cũng là bản chất con người, rất dễ hiểu.
Vẫn còn một số người không rời đi, mặc dù họ không giúp được gì nhiều, nhưng người đông thế mạnh, bên kia cũng không dám làm gì.
Ông lão lo lắng nói: "Chàng trai trẻ, mặc dù tôi không biết rõ cậu làm gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được tinh thần của người lính nước R từ trên người cậu. Chúng ta không gây rắc rối, nhưng cũng không sợ rắc rối. Nhưng suy cho cùng bây giờ chúng ta đang ở trong lãnh thổ của người khác. Luật vua thua lệ làng, chúng ta hãy đến đại sứ quán trước."
Vương Bác Thần cười nói: "Ông ơi, với cả mọi người đừng lo lắng, mọi người định làm gì thì đi đi, một gia tộc vô danh thôi, cháu còn chẳng thèm để vào mắt."
Kiều Thanh Phong vui vẻ nói: "Yên tâm đi, mọi người đi làm việc của mình đi, ở lại cũng không giúp được gì nhiều. Cho dù ở nước A, cũng không ai có thể làm gì tiên sinh nhà ta đâu."
Nhưng vào lúc này, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Một thanh niên da trắng mang theo mười mấy vệ sĩ đi tới, Allen đi theo bên cạnh thanh niên da trắng.
Allen chỉ vào Vương Bác Thần, chàng trai da trắng trẻ tuổi kia cụp mắt xuống, mắt hung tợn nhìn chằm chằm Vương Bác Thần, bước tới.
Các vệ sĩ phía sau anh ta, đủ loại cả, tất cả họ đều cao to lực lưỡng, mặc đồ vest đen, tướng tá cao to.
Mà phần eo còn phình to, rõ ràng là có súng.
Hiển nhiên, các nhân viên sân bay không ngăn cản họ, ngầm đồng ý chuyện này. Còn có rất nhiều nhân viên tới hóng, trên mặt mang theo nụ cười châm chọc.
Theo họ, có thể dạy cho những người nước R này một số bài học, đúng là một chuyện khiến người ta vui sướng.
Có người còn cười nói: "Thiếu gia Locke, xử lí mấy người nước R có mắt như mù này nhé, để mọi người cùng vui. Đám khỉ vàng này nên dùng nắm đấm chào đón khuôn mặt ghê tởm của chúng"
Locke hung hăng đi tới, dùng tiếng Anh nói: "Lợn da vàng, vừa rồi mày bắt nạt bạn gái của tao? Nói đi, mày muốn chết như thế nào." Ông lão tức giận chỉ vào Allen nói: "Cô đúng là đồ xấy xa, cô cũng là con cháu Viêm Hoàng, sao có thể đối phó với người của mình!"
Allen hừ một tiếng, hằn học chửi rủa: "Đương nhiên tôi khác các người rồi, tôi là người nước A, đừng dùng dòng máu nước R bẩn thỉu của mấy người sỉ nhục tôi.
Ở nước R các ngươi, tôi hít thở một hơi thở thôi cũng bẩn thỉu, khi xuống máy bay ở nước A, tôi mới cảm thấy hương vị của tự do."
Bốp.
Cô ta vừa dứt lời, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị tát vào mặt.
Không ai nhìn thấy cái tát thế nào, chỉ nghe thấy tiếng tát giòn giã.
"Cái tát có hương vị tự do này có vị như thế nào?"
Vương Bác Thần lại tát vào mặt cô ta.
Allen bị đánh hai bạt tai, không phân biệt được đông tây nam bắc, đầu óc ong ong.
"FUCK!"
Khi Locke nhìn thấy người phụ nữ của mình bị đánh, anh ta lập tức chửi bới và vung chân đánh về hướng Vương Bác Thần.
Rắc rắc.
Vương Bác Thần còn chẳng ra tay, Kiều Thanh Phong đã tung một đá, đá gãy chân Locke.
"Dám ra tay ở trước mặt tiên sinh nhà ta, tôi thấy cô ngồi máy bay lâu quá ngáo tận trời rồi!"
Gì?
Thiếu gia Locke bị gãy chân?
Các nhân viên da trắng vẫn đang chờ xem kịch hay đột nhiên chết lặng.
Đừng nói họ, ngay cả những người đứng sau Vương Bác Thần cũng chết lặng.
Chàng trai trẻ này thực là thứ dữ, ở địa bàn người ta mà còn đánh đầu sỏ, đúng là đỉnh của chóp!
"A a a a, chân của tôi, chân của tôi gãy rồi, giết hắn đi, giết hắn cho tôi."
Locke đau đớn, ôm hai chân lăn lộn trên mặt đất, điên cuồng rống to kêu người ra tay.
Các vệ sĩ kia đưa tay vào trong bộ vest, trông có vẻ sắp lấy sung ra.
Kiều Thanh Phong hừ lạnh một tiếng: "Trước mặt tiên sinh, mà dám diễu võ giương oai, chém! !"
Sau đó, một chưởng đập xuống.
Một cái bóng bàn tay khổng lồ không chút do dự giáng xuống.
Những vệ sĩ kia còn chưa kịp rút súng, đã bị Kiều Thanh Phong trực tiếp cho một bạt tai, xương cốt nát bấy, chết ngắc tại chỗ.
Nếu là ở lãnh thổ nước R, Kiều Thanh Phong sẽ không làm như vậy, cùng lắm chỉ là đánh gãy chân của bọn họ.
Nhưng đây không phải là nước R, vì vậy không cần phải nhân từ.
Bất cứ ai dám tự tìm đường chết đều sẽ bị giết.