ông Brown có gan nói ra câu nói này.
Gia tộc Brown bọn họ dựa vào súng ống đạn dược để lập nghiệp, chính là đệ nhất hào môn ở khu vực này, tài sản lên đến mấy chục tỷ đô.
Còn qua lại với phần lớn quan chức nhà nước, một vài hội nhóm ở nơi đó còn có bóng dáng của gia tộc Brown bọn họ.
Có thể nói là muốn gì được đó.
Bây giờ, một thằng ranh đến từ nước R lại dám đánh con trai của ông ta, đúng là không muốn sống nữa mà.
Ông Brown thẳng tay cầm lấy cây súng dẫn theo người của mình nhanh chóng chạy đến nơi.
Mà bên phía sân bay, sau khi Locke nói chuyện điện thoại xong thì vô cùng ngang ngược: "Hai con khỉ đã vàng các người chờ đó cho tôi, ba tôi sẽ lập tức đến đây ngay, chờ đến lúc ba tôi đến, các người nhìn mà xem mình bị xử lý như thế nào."
Vương Bác Thần không thèm nhìn anh ta cái nào.
Mà là đang nhớ đến một vài chuyện cũ.
Năm đó, bài kiểm tra để anh xuất sơn chính là ám sát một vài người.
Thời gian 1 tháng, anh xử lý hết những người có mặt trong bảng sát thủ thế giới, còn phát ngôn nếu như người nào dám xuất hiện trên bảng sát thủ thì anh sẽ lại ám sát một lần.
Hình như năm đó còn có người của gia tộc Brown, cụ thể tên là gì thì đã quên rồi, lúc đó người nọ bị dọa đến nỗi tè cả ra quần, dùng tiền để mua mạng sống.
Khi đó, anh giết người đến chán, cho nên mới tha cho người kia một mạng.
Kiều Thanh Phong đánh một cái thật mạnh lên mặt Locke, không hề nói chuyện, Locke mắng một tiếng, anh ta liền đánh một cái.
Mấy cái tát này làm nửa bên mặt Locke gần như tê liệt, mặt mày máu me.
Làm chuyện này Kiều Thanh Phong không hề dùng sức chút nào, nếu như anh ta thật sự ra tay thì một bàn tay của anh ta cũng đủ để đầu người đàn ông gầy Locke nổ tung.
Trên người cô gái tóc vàng đang quỳ ở dưới đất truyền đến mùi hôi thối, toàn thân run rẩy, không nói nổi lời nào.
Vương Bác Thần nhìn cô ta, thản nhiên nói: "Thật ra thì tôi rất tò mò trong đầu các người chứa cái gì, mặc dù ở nước R vẫn xuất hiện vấn đề ở nhiều nơi, nhưng ít ra cũng bình ổn, súng ống không thể xuất hiện tràn lan, cũng không hề loạn lạc. Tướng sĩ bán mạng nơi tiền tuyến, những lãnh đạo thì tận tụy vì nước, chỉ vì để các người có một cuộc sống ấm no trọn vẹn."
"Còn các người, có phải là đã ở trong vùng an toàn quá lâu, không ra ngoài sủa vài tiếng thì cảm thấy không thoải mái không hả? Có phải là không làm chó cho người ta thì liền không được tự nhiên, cô cho rằng sự hòa bình và thịnh vượng ngày nay mà nước R có được là kết quả từ sự bố thí từ đám "ba nuôi" của cô à? Đó là do những người nước R có lý tưởng cao đã hi sinh để đổi lấy, tôi cũng không bắt buộc cô phải biết ơn, nhưng cô lại ăn cháo đá bát, ăn cây táo rào cây sung, thế thì có liên quan tới tôi rồi."
Allen run rẩy nói: "Tôi sai rồi, tôi đã sai rồi, tôi đã ý thức được lỗi lầm của mình. Tôi yêu tổ quốc, tôi yêu nước R, cho tôi một cơ hội nữa đi, tôi không dám làm vậy nữa đâu"
Vương Bác Thần cười lạnh: "Cho cô thêm cơ hội để tiếp tục xem thường cựu chiến binh? Cho cô cơ hội tiếp tục bôi nhọ nước R? Cho cô cơ hội để tiếp tục sỉ nhục những thương binh liệt sĩ đã hy sinh? Những tướng sĩ bỏ mạng nơi sa trường, kẻ thù có cho bọn họ cơ hội không? Theo như lệnh của Thần Thiên Các những người bán nước cầu vinh, nhận giặc làm cha đều giết không tha."
"Đừng giết tôi mà, đừng...
Allen còn chưa nói xong thì con ngươi đã từ từ mở to rồi ngã xuống đất không còn cử động nữa.
Đối với loại người này, từ trước đến nay Vương Bác Thần đều không hề nương tay.
Nếu như lúc đó cô ta rời khỏi, Vương Bác Thần cũng sẽ chỉ xem cô ta như là một con ruồi khiến mình buồn nôn.
Thật sự không ngờ vậy mà cô ta lại mang theo người ngoài đến đây để bắt nạt đồng bào của mình, còn là một cựu chiến binh đã từng tham gia nhiều trận chiến.
Vương Bác Thần không thể tha thứ cho chuyện này.
Nếu như tha cho cô ta, làm sao có thể xứng đáng với những tướng sĩ đã đánh đổi mạng sống của mình mới có được một nước R phồn hoa phát triển như hiện
tai?
Locke ở bên cạnh hoảng sợ lắc lắc đầu, sau đó liền bò đi.
Kiều Thanh Phong lại đạp một đạp vào cái chân gãy của anh ta: "Ba của mày còn chưa tới mà mày gấp cái gì, chủ của bọn tao đã cho mày đi chưa?"
Rốt cuộc, Locke cũng ý thức được mình trêu chọc phải một tên ác ma.
Hai người trước mặt thật sự không sợ gia tộc Brown bọn họ.
"Đừng giết tôi mà, một lát nữa ba tôi sẽ đến đây, đừng có giết tôi"
Vương Bác Thần ném cho Kiều Thanh Phong một điếu thuốc, sau đó tự mình nhóm lửa rít một hơi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!