Người đàn ông gầy lo lắng nói: "Lão đại, nếu như chúng ta hành động, vậy cấp trên có hỗ trợ không? Chỉ dựa vào chúng ta, nếu xảy ra chuyện thì cả tổ chức của chúng ta đều sẽ bị kéo theo, đó chính là thần chủ nước R đấy."
Người đàn ông đeo mặt nạ gật gật đầu, ánh mắt sáng rực: "Không cần phải lo lắng, chuyện này cũng rất quan trọng đối với cấp trên, chúng ta chỉ cần phụ trách bắt người là được rồi. Nếu như thành công thì chúng ta sẽ trở thành tổ chức quan trọng nhất, cậu đã hiểu chưa. Đến lúc đó, cậu và tôi đều sẽ trở thành cánh tay đắc lực của tổng thống, lần này đáng giá để chúng ta mạo hiểm"
Biểu cảm của người đàn ông gầy trở nên kích động, nếu như lần này thành công thì tất nhiên bọn họ có thể đi đến đỉnh cao của cuộc đời.
Cũng chính là bởi vì điểm này, cho nên bọn họ mới dám cược.
Nhưng ai cũng rất lo lắng một khi chuyện này bại lộ, nó sẽ là một cơn ác mộng.
Thần chủ nước R không phải dễ đối phó như thế.
Người đàn ông đó chỉ dựa vào một mình mình mà đã có thể ép các cường giả phương tây không thể ngẩng đầu lên được.
Nếu như thất bại, chẳng có ai dám tưởng tượng được mình sẽ phải đón nhận sự trả thù như thế nào.
Chính vì vậy, chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại.
Đây chính là cược một lần.
Cùng lúc đó, Vương Bác Thần và Kiều Thanh Phong đến trước cổng một tòa nhà lớn có tên là tập đoàn Thiên Sứ.
Trên danh nghĩa chính là một công ty đầu tư, trên thực tế là tổng bộ tổ chức God.
Vào khoảng thời gian trước ở Hà Châu, nó đã hợp sức với xí nghiệp Huy Đằng để chèn ép công ty Hoa Nguyên và tập đoàn Tào thị, có bối cảnh từ Đầu tư Thiên
Sú.
Tư liệu về Triệu Thanh Hà mà Đầu Tư Thiên Sứ nắm giữ là do tổng giám đốc tập đoàn Tào thị - Tào Lập cung cấp.
Tào Lập bị Vương Bác Thần hành chết, Tư Lam cũng đã phát lệnh phong tỏa cấp 5 ở thành phố Hà Châu, cho nên tin tức tập đoàn Tào thị bị hủy diệt vẫn còn chưa truyền đến đây.
"Chào anh, anh có cần giúp đỡ gì không?"
Nhân viên lễ tân đến hỏi thăm, ánh mắt nhìn lướt Vương Bác Thần và Kiều Thanh Phong từ trên xuống dưới.
Tự động xem hai người bạn họ là thương nhân đến đây lôi kéo đầu tư, nhưng mà trên người hai người bọn họ lại có một loại khí chất rất đặc biệt.
Là một lễ tân, năng lực nhìn mặt mà nói chuyện đương nhiên không tệ, cô ta vừa liếc mắt là đã nhìn ra người đàn ông với gương mặt chữ điền, thân hình cường tráng, ánh mắt sắc bén mà bá đạo đi theo ở đằng sau chắc chắn là cấp dưới.
Mà người phía trước có đường nét gương mặt tương đối mềm mại hơn, là một chàng thiếu niên khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi đây mới chính là người thật sự đến đây để bàn chuyện.
Cho nên cô ta trực tiếp hỏi Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần bình tĩnh nói: "Kêu ông chủ của các người đến đây gặp tôi."
Lễ tân giật mình, một hồi lâu vẫn không kịp phản ứng.
Đối phương bị điên rồi à?
Anh đã tìm chúng tôi để hợp tác, thế mà lại kêu ông chủ của chúng tôi đến gặp anh?
Anh là cái quái gì chứ!
Anh đến đây vênh mặt sai bảo, đây chính là thái độ đến để thu hút đầu tư?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng là một lễ tân ưu tú, đương nhiên cô ta sẽ không biểu hiện trên mặt.
Vẫn là nụ cười lịch sự mà không hề mất đi vẻ tao nhã: "Thưa anh, muốn gặp ông chủ của chúng tôi thì cần phải hẹn trước. Nếu như anh không hẹn trước, có chuyện gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp anh hẹn ông chủ của chúng tôi."
Vương Bác Thần bình tĩnh nói: "Chuyện của tôi cô không giúp được đâu."
Cô gái lễ tân da trắng xinh xắn liền cạn lời, trong lòng oán thầm có phải là đầu óc của người này có vấn đề hay không, anh cho rằng anh là ai chứ?
Đúng là một tên chảnh chọe.
Tôi đã tiếp đón nhiều thương nhân như thế, có rất nhiều người cho rằng mình siêu phàm, nhưng chưa từng thấy ai dám phách lối ở đây.
Giọng điệu của lễ tân đã không còn nhiệt tình như trước đó, cô ta có chút lạnh lùng: "Thưa anh, có chuyện gì thì anh cứ việc nói với tôi, nếu không thì sao tôi có thể giúp anh được chứ? Ngoài ra, nếu như Đầu Tư Thiên Sứ muốn đầu tư thì cần phải có vật liệu tương ứng, vậy xin hỏi anh có mang theo không, trước tiên cứ đưa cho tôi, tôi sẽ gửi lên trên, sau đó sẽ hẹn lại ông chủ của chúng tôi"
Vương Bác Thần cười nói: "Tôi đến đây là để giết người, cô có thể giúp tôi không?"
Lễ tân khẽ giật mình, giọng điệu lạnh lùng: "Này anh, trò đùa này của anh không hề buồn cười chút nào hết. Nếu anh đến đây để gây chuyện, vậy thì anh đã đến nhầm chỗ rồi, tôi khuyên anh bây giờ nên đi đi, tránh để lát nữa bị đánh cho một trận"
Vương Bác Thần bất đắc dĩ, nói một cách thành thật: "Tôi thực sự đến đây là để giết người."
Lúc này, hai nhân viên bảo vệ đứng cách đó không xa thấy tình huống ở phía bên đây, bọn họ rút cây gậy điện vắt bên hông ra, nhìn về phía lễ tân rồi nói: "Cô Ewen có cần hỗ trợ không?"
Ewen chỉ chỉ vào Vương Bác Thần và Kiều Thanh Phong: "Hai người này đến đây quấy rối, các anh mời bọn họ ra ngoài đi."
Một tên bảo vệ mập mập nghiêng nghiêng đầu: "Người anh em, tôi khuyên cậu vẫn nên ngoan ngoãn đi đi, tôi không muốn xảy ra chuyện gì đó khiến người khác phải không vui."
Vương Bác Thần nhìn thấy trên cổ tay của hai nhân viên bảo vệ này đều có hình xăm thập tự giá màu đỏ, anh liền biết hai người bọn họ chính là thuộc hạ của tổ chức God.
Anh nhìn cô lễ tân ấy, cười nói: "Tôi thật sự đến đây giết người."
Vừa mới dứt lời, Kiều Thanh Phong sau lưng liền vung tay đấm hai quyền, nhanh như tia chớp.