"Không!"
Nhìn thấy giữa không trung có một bàn tay khổng lồ vỗ xuống, Ovid hét lên trong tuyệt vọng.
Ông ta muốn phản kháng nhưng sự uy hiếp của sức mạnh khổng lồ kia khiến ông ta ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Ông ta không muốn cứ như vậy mà chết.
Ông ta không cam lòng.
Nhưng Vương Bác Thần không cho ông ta cơ hội.
Đánh xuống một chưởng.
Ovid không kịp phản kháng, bị một chưởng của Vương Bác Thần đập tan nát.
Chết bất đắc kỳ tử.
Ovid đi đời!
Ông ta cứ như vậy bị Vương Bác Thần giết chết.
Không có cơ hội phản kháng.
Blank ngày người nhìn, chết lặng.
Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ, đồng thời cũng là chiến thần cao cấp của họ, mà ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, bị Vương Bác Thần dùng một chưởng đập chết.
Người dân thành phố Vinal khiếp sợ, sửng sốt.
Đến Bộ trưởng Quốc phòng còn giết, trong mắt Vương Bác Thần họ là cái thá gì?
Dưới sự uy hiếp của Vương Bác Thần, đến nói chuyện họ cũng cảm thấy khó khăn, chỉ biết dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn vào màn hình.
Hy vọng Stephen mau đồng ý yêu cầu của Vương Bác Thần, nếu không bọn họ sẽ phải chết.
Đồng thời, họ cũng hận kẻ chủ mưu đứng sau đến thấu xương.
Tại sao lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, chọc giận một tên ác ma như Vương Bác Thần?
Stephen đứng ngẩn ra.
Ông ta không ngờ Vương Bác Thần không cho ông ta bất cứ cơ hội chào hỏi nào, lập tức giết chết Ovid.
Không hề cho ông ta cơ hội để thương lượng.
Đây chính là ép họ phải đưa ra quyết định.
"Cậu!"
Stephen tức giận không nói nên lời, mặc dù Ovid thường xuyên không nghe lời, nhưng không thể phủ nhận năng lực của Ovid vô cùng xuất chúng.
Nhiều năm qua, dưới sự quản lý của Ovid, quân đội ngày càng có nhiều người giỏi.
Nhưng bây giờ, Ovid cứ như vậy bị Vương Bác Thần giết chết.
Không hề báo trước một tiếng!
Không hề.
Vương Bác Thần chỉ nhắc một câu, nói ra tay là ra tay luôn, không cho ông ta bất cứ sự lựa chọn nào.
"Chết một người đủ chưa?"
Vương Bác Thần lãnh đạm hỏi: "Nếu chưa đủ, ở đây nhiều người như vậy, hẳn là có thể khiến ông đưa ra quyết định."
Bên kia màn hình, sắc mặt Richard và những người khác trở nên u ám.
Họ không ngờ Vương Bác Thần lại cương quyết bá đạo đến mức này.
Trực tiếp ra tay.
Họ còn nghĩ ít nhất có thể mặc cả đôi chút, ít nhất cũng giữ được chút thể diện, để người dân cảm thấy họ đã cố gắng hết sức.
Nhưng Vương Bác Thần lại trực tiếp ra tay, khiến họ vô cùng hoảng loạn.
Ovid không phải người bình thường.
Mà là Bộ trưởng Quốc phòng, ngoài ra còn là một chiến thần cao cấp!
Thế mà lại chết như vậy.
Chết một cách uất ức.
Nội tâm Stephen đang đấu tranh, ông ta rất muốn ra lệnh bao phủ toàn bộ thành phố Vinal bằng vũ khí cao cấp, cùng nhau giết chết Vương Bác Thần và mấy trăm ngàn người kia.
Nhưng lý trí nói cho ông ta biết không thể làm thế.
Phải đưa ra quyết định.
Một là đồng ý, giao Oak ra.
Hai là từ chối, nhiều người sẽ phải chết.
"Vương Bác Thần, tôi đồng ý với cậu. Chúng tôi sẽ giao kẻ chủ mưu đằng sau ra, cho cậu một lời giải thích. Nhưng tôi hy vọng cậu có thể cho chúng tôi một chút thời gian để điều tra rõ chuyện này."
Đây là chuyện duy nhất Stephen có thể làm để cứu vãn tình thế.
Mặc dù Ovid đã chết, nhưng nếu cứ thể giao Oak ra, chẳng khác gì thừa nhận hành động nhằm vào vợ con Vương Bác Thần là do ông ta đồng ý?
Như vậy, tất cả mũi nhọn sẽ nhắm vào ông ta.
Vương Bác Thần lắc đầu, bình tĩnh nói: "Lập tức giao ra. Tôi không cần biết các người tìm một con dê thể tội hay kẻ chủ mưu thực sự, giờ lập tức giao người ra
đây. Thời gian của tôi rất quý giá, lãng phí một phút nào cho các người đều là sự tổn thất đối với tôi.”
Stephen từ chối: "Trong thời gian ngắn như vậy tôi không thể nào tra ra chủ mưu phía sau, chúng tôi phải điều tra để không kết tội oan cho người tốt." Vương Bác Thần cười gằn nói: "Thanh Phong, giết!"