Kiều Thanh Phong cười to nói: "Nhìn xem, đây lãnh đạo của các người hóa ra lại bẩn thỉu như vậy. Không đánh lại chúng tôi nên lén bắt vợ con anh Vương đi. Đây chính là bản tính ăn cướp của người Mỹ các người."
Giờ phút này.
Blank và những người khác đều im lặng.
Trong lòng mỗi người như lửa đốt.
Nếu không phải vì cái mệnh lệnh ngu ngốc đó, họ đã không rơi vào kết cục như hôm nay.
Cũng sẽ không phải chịu sự nhục nhã này.
Hôm nay sẽ là ngày nhục nhã nhất trong lịch sử nước A.
Và sự nhục nhã này là do sự ngu dốt của Stephen gây ra.
Ông ta là người đứng đầu mà một kế hoạch ngu xuẩn như vậy cũng phê duyệt cho được, bắt vợ con nhà người ta nhưng cuối cùng vẫn thất bại, bị người ta đánh tới tận cửa.
Cứ coi như ông ta muốn nắm đằng chuôi đi thì đừng để bị thất bại.
Đây lại bị người ta nằm ngược lại.
Bây giờ người thì chưa bắt được, còn bị người ta đánh tới cửa, đại sát tứ phương.
Thể diện cũng bị người ta giẫm nát.
Ai mà chịu được nỗi nhục này?
Ông ta còn muốn giữ lại chức ư, vào tù mà ngồi đi.
Những người này chỉ ước có thể kéo Stephen xuống đài ngay lập tức.
Họ đều đang chờ cho việc này kết thúc, sẽ lập tức phát động biểu tình bỏ tù Stephen.
Đúng là ngu dốt không chịu nổi.
Hơn một giờ sau, Oak cùng những người khác bị một chiến thần cao cấp của Mỹ dẫn tới thành phố Vinal.
Oak đã hoàn toàn tuyệt vọng, không còn ôm bất cứ hy vọng nào nữa.
Ông ta trở thành vật tế.
Ông ta nghĩ, trong trường hợp thất bại, Thần chủ nước R sẽ không bỏ qua cho mình.
Chỉ là ông ta không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy.
Khiến cho ông ta trở tay không kịp.
Ông ta càng không ngờ Vương Bác Thần sẽ ra tay đơn giản và trực tiếp như vậy.
Trực tiếp đuổi giết tới Mỹ.
Không cho họ bất kỳ cơ hội nào để giải thích, không cho họ đường lui, lại càng không cho họ thương lượng.
Trực tiếp đòi người, không đưa thì giết.
Vương Bác Thần đã nhìn thấy Oak và những người khác.
Tầm mười mấy người.
Kiều Thanh Phong đằng đằng sát khí đứng đó chờ đợi.
Chờ Vương Bác Thần lên tiếng.
Chiến thần cao cấp của Mỹ, người đưa họ tới, nơm nớp lo sợ, tinh thần đã sụp đổ từ lâu.
Vương Bác Thần giết năm chiến thần cao cấp, tính cả Ovid nữa là sáu.
Ông ta đang lo lắng bản thân sẽ thành người thứ bảy.
Ông ta vốn dĩ không muốn tới, nhưng hiện tại sáu chiến thần cao cấp của Mỹ đều đã chết, giờ chỉ còn lại ba người.
Ban đầu chiến thần cao cấp có gần mười người, thiếu chút nữa thì bị Vương Bác Thần giết sạch.
"Quỳ xuống!"
Kiều Thanh Phong lạnh lùng quát lên.
Hai con mắt lóe tia lửa điện, hung dữ nhìn chằm chằm vào Oak.
Chính loại cặn bã này muốn bắt vợ con của Thần chủ.
Oak và những người khác nào dám phản kháng, lập tức quỳ xuống đất.
"Đưa danh sách cho tôi."
Vương Bác Thần nói với chiến thần cao cấp kia.
Người kia không dám nói chuyện, vội vàng dâng danh sách lên bằng cả hai tay.
Vương Bác Thần nhận lấy danh sách, nói với Kiều Thanh Phong: "Đưa danh sách cho Thần Thiên Các, những người có tên trong đó, tôi muốn giết cả nhà họ. Đã định ra tay với vợ con tôi, thì tôi cũng phải có qua có lại, dùng cách tương tự để đáp lễ, nếu không người khác sẽ nghĩ người nước R chúng ta không hiểu lễ nghi, không hiểu quy tắc giang hồ."
"Đi ra ngoài, quy tắc rất quan trọng. Người khác ra tay với người nhà của mình, vậy mình cũng phải diệt cả nhà của người đó."
Lời này vừa nói ra.
Oak và những người khác lập tức phản ứng lại.
Lần này họ hối hận thật rồi.
Trước kia, họ chỉ nghĩ thắng làm vua thua làm giặc, họ thua rồi thì chẳng có gì để nói.
Nhưng bây giờ, Vương Bác Thần lại dùng cùng một thủ đoạn để đối phó với người nhà của họ, lúc này họ bắt đầu sợ hãi.