Chương 118
Nói đến đây, Triệu Long cố nén sự ghét bỏ trong lòng, nói: “Thành phố mới, thậm chí toàn bộ Hà Châu, dưới ảnh hưởng của Thần Chủ, có khả năng sẽ trở thành một đô thị toàn cầu. Bỏ đi, con có nói mẹ cũng không hiểu gì đâu, mẹ lấy giấy tờ nhà đất ra đi, con nhất định phải nắm chắt cơ hội này, con sẽ biến nhà họ Triệu trở thành một gia tộc hạng nhất trong tay con.”
Bà cụ Triệu thở hổn hển đập cây nạng xuống đất, giận đến môi cũng run rẩy: “Đất tổ không thể bán được! Đây là lời dạy bảo của tổ tiên nhà họ Triệu!”
“Lời dạy bảo của tổ tiên! Thời đại nào rồi mà còn nghe lời dạy tổ tiên! Lời dạy kia có thể kiếm tiền được không? Lời dạy kia có thể khiến nhà họ Triệu hưng thịnh không? Lời dạy kia có thể khiến nhà họ Triệu kiếm tiền tỷ không?”
Triệu Long thở phì phò nói: “Mẹ đừng hồ đồ nữa, mẹ có thể sống một đời không lo cơm ăn áo mặt chính là nhờ con cực khổ kiếm tiền, chứ không phải nhờ lời dạy của tổ tiên nhà họ Triệu!”
Nói xong, Triệu Long cầm chiếc chìa khóa trên hông bà cụ Triệu rồi đi vào phòng ngủ của bà ta.
Bà ta vội vàng kéo Triệu Long lại, bật khóc: “Long à, coi như mẹ cầu xin con, đất tổ không thể bán được. Nhà họ Triệu chúng ta có thể làm giàu đều nhờ vào phong thủy của đất tổ.”
“Đủ rồi.”
Triệu Long đẩy bà cụ Triệu xuống ghế và hét lên: “Phong thủy chó má gì! Nhà họ Triệu có được như ngày hôm nay là do tôi vất vả kiếm tiền! Là tôi nhìn sắc mặt ông bà nội mà có được! Không phải do mẹ cầu trời khấn phật mà có! Mẹ tự mình suy nghĩ đi!”
Bà ta giận đến run người, bà ta hối hận vì đã chiều hư đứa con trai cả của mình.
Những người khác sẽ sợ bà ta.
Nhưng đứa con trai cả này không hề coi bà ta ra gì, bà ta không có cách nào cản được.
“Long à, đất tổ không bán được, mẹ cầu xin con, mẹ cầu xin con mà.”
Bà cụ Triệu đuổi theo phía sau.
Triệu Long đã lấy được giấy tờ nhà đất, không kiên nhẫn nói: “Mẹ thật là một người hồ đồ, nếu không phải đất tổ có phong thủy tốt thì người ta thèm mua chắc? Nếu không phải đất tổ có phong thủy tốt thì nó có thể bán với giá 600 tỷ đồng sao? Đây mới là tác dụng của phong thủy đất tổ!”
Triệu Long lạnh lùng nói: “Mẹ lo cái gì, bọn họ cũng cho phép mồ mã tổ tiên của chúng ta tiếp tục ở đó, nhà thờ tổ tiên cũng không cần phải di dời, không biết gì thì đừng có làm ầm lên.”
“Không, không di dời? Con nói thật sao? Long à, con đừng có lừa mẹ.”
Vừa nghe đến đây, bà cụ Triệu lập tức nín khóc, điều bà ta lo lắng nhất chính là phần mộ và nhà thờ tổ tiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!