Hử?
Quốc chủ Hàn Đỉnh nói, như một mặt hồ phẳng lặng bị một viên đá ném xuống, ùm một tiếng, khiến cho tất cả mọi người ngơ luôn.
Có ý gì chứ?
Thần chủ?
Ai là thần chủ?
Vương Bác Thần là thần chủ?
Quốc chủ đang nói đùa đúng không?
Vương Bác Thần sao có thể là thần chủ?
Anh còn trẻ như vậy, còn chưa đến 25 tuổi mà?
Thần chủ chưa đến 25 tuổi?
Nói đùa gì vậy!
Chẳng buồn cười chút nào cả!
Quốc chủ chỉ vì giữ lại Vương Bác Thần mà không biết xấu hổ như vậy sao?
Nhất thời, vô vàn nghi hoặc thoáng hiện lên trong lòng mọi người.
Không ai dám tin đây là sự thật.
Cũng không ai dám thừa nhận đây là sự thật, nếu Vương Bác Thần là thần chủ, vậy trước đó bọn họ nói những lời đó thì sao? Lại uy hiếp thần chủ ngay trước mặt thần chủ?
Ra lệnh cho thần chủ uy hiếp thần chủ?
Bắt thần chủ uy hiếp chính thần chủ?
Mẹ!!
Mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ!
Vô số ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm Hàn Đỉnh!
Trong đôi mắt già nua của Vương Kinh Hồng chợt hiện lên một tia sáng, nhìn chằm chằm Hàn Đỉnh! Có hoảng sợ, chẳng khác nào ba ông ta, Vương chiến thần sống lại!
Vương Kinh Hồng nhắm mắt lại, rồi lại đột nhiên mở ra, như thể gặp ma.
Hai anh em Lưu Niên và Lưu Tư Kì lập tức hét lên: "Quốc chủ, ngài đừng nói đùa chứ. Chúng ta đều biết ngài muốn giữ Vương Bác Thần lại, nhưng chỉ vì giữ Vương Bác Thần lại, ngài lại dùng thân phận thần chủ giúp Vương Bác Thần, không sợ thần chủ tức giận sao?"
Nhưng không có ai nói gì cả.
Cũng là không dám nói!
Bởi vì, người nói Vương Bác Thần là thần chủ, chính là quốc chủ!
Quốc chủ không thể nào dùng chuyện này lừa bọn họ!
Mà Lưu Tư Kì thì không thể tin được, không muốn tin, cũng sợ hãi khi phải tin!
Lúc này, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Lão Soái!
Trên thực tế bọn họ đã tin, nhưng hiện tại, bọn họ lại thật sự khó có thể tin nổi!
Đây là tự mình vả mặt mình rồi!
Đặc biệt là toàn bộ nước R đều biết, một năm trước, Lão Soái vốn là vết thương cũ tái phát, sắp sửa từ trần.
Là thần chủ cứu Lão Soái, mạnh mẽ tục mệnh cho Lão Soái mười năm!!
Nếu Vương Bác Thần là thần chủ, vậy...
Bọn họ không dám nghĩ!
Đều nhìn Lão Soái.
Thời gian tựa như đều dừng ở giây phút tĩnh lặng này!
Không khí yên tĩnh, đến nỗi cây kim rơi cũng có thể nghe rõ ràng!
Không khí dường như đều ngưng trọng.
"Ngài, ngài nói cái gì!!"
Lão Soái nhấc tay phải lên đã sắp hạ lệnh giết chết cha con Vương Bác Thần, lúc này tay cứng đờ giữa không trung, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Hàn Đỉnh!
Chỉ cần Hàn Đỉnh dám lừa ông ta, hiện tại ông ta chắc chắn có thể chém Hàn Đỉnh!
Hàn Đỉnh bình tĩnh nói: "Thần chủ chính là Vương Bác Thần. Trước đó, thân phận của cậu ấy không thể lộ ra."
Bùm!
Toàn thân Lão Soái như bị sét đánh, bước lùi về phía sau vài bước, toàn thân đã run rẩy, môi cũng run run, nếu không phải bộ trưởng võ bộ Quách Đỉnh nhanh tay đỡ lấy, Lão Soái đã ngã sõng soài!
"Là tên nhóc kia!! Là tên nhóc kia!!"
Lão Soái nhìn chằm chằm Vương Bác Thần, có miệng khó trả lời, miệng không ngừng lặp lại những lời này.
Bộp!
Các đại lão, gia chủ của những hào môn, các quan chức cấp cao của kinh thành, nhìn thấy phản ứng của Lão Soái, nghe thấy Lão Soái nói, tất cả đều xụi lơ dưới đất!
Vương Bác Thần, là thần chủ!
Người mà bọn họ nhục mạ muốn giết chết, là thần chủ!
Người bọn họ dùng thần chủ để uy hiếp, lại là thần chủ!
Ông trời ơi!!
Nên làm gì bây giờ!
Một vài người nhát gan đã ngã lăn ra đất sùi bọt mép, hôn mê bất tỉnh.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!