Nghe thấy lời của Bạch Lĩnh, Trần Hương Lan có tật giật mình, biết chuyện đã bại lộ.
Có điều bà ta không hiểu tại sao Bạch Lĩnh lại muốn giúp Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần!
“Hương Lan, con nói bậy cái gì vậy!”
Tưởng Mẫn thở hổn hển, gõ gậy trong tay lên người Trần Hương Lan.
Bà ta thật sự bị chọc tức rồi, tại sao bà ta lại có một đứa con gái ngu xuẩn như thế được.
Chỉ cần bọn họ không thừa nhận chuyện ngày hôm nay, ông cụ sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Chuyện này cũng sẽ dừng lại ở đây.
Nhưng không ngờ mấy câu của Bạch Lĩnh đã đánh vỡ phòng tuyến trong lòng đứa con gái ngu xuẩn này!
Đồ ngu!
Chẳng lẽ Trần Hương Lan không biết chuyện hôm nay quan trọng nhất không phải kết quả, mà là thái độ của ông cụ sao?
Đến độ tuổi này rồi, cái ông cụ muốn chỉ là một gia đình hoà thuận, ba con vui vẻ!
Chỉ cần không chịu thừa nhận, cuối cùng ông cụ cũng sẽ không làm gì bọn họ. Chỉ cần từ từ khiến ông cụ vui vẻ, mọi chuyện sẽ qua.
Bây giờ Trần Hương Lan thừa nhận, chẳng phải là ép ông cụ đến bước đường cùng, ép ông cụ phải ra tay sao?
Một khi thừa nhận, ông cụ sẽ không còn đường lùi nữa, vì trấn an lòng người, chắc chắn ông cụ sẽ phải xử lý một nhóm người!
Sao bà ta có thể có một đứa con gái ngu xuẩn như vậy chứ!
Tưởng Mẫn tức đến mức không ngừng đánh lên người Trần Hương Lan.
“Ông à, Hương Lan bị điên rồi, nó đang nói xằng nói bậy, ông đừng tin lời nó! Yên Nhiên cũng là cháu gái mà tôi thương nhất, sao tôi có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như thế được! Bạch Lĩnh là kẻ thù của nhà họ Trần chúng ta, cậu ta là đang vu oan, đang cố ý khích bác ly gián! Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần cấu kết với Bạch Lĩnh, muốn nhà họ Trần chúng ta mâu thuẫn với nhau! Ông tuyệt đối đừng tin.”
Trần Ngọc nổi giận: “Tưởng Mẫn, bà còn cần thể diện không! Chuyện đã đến nước này mà bà còn muốn tranh cãi à? Con gái bà cũng đã thừa nhận rồi, bà còn gì để nói nữa! Năm đó là bà cố ý khiến mẹ tôi tức chết, bây giờ còn muốn khiến ba tôi tức chết nữa đúng không?”
Triệu Thanh Hà vừa định lên tiếng thì Vương Bác Thần lại lắc đầu.
Chuyện đến nước này cũng đã đủ rồi, tiếp theo phải để ông cụ đích thân xử lý.
“Đủ rồi!”
Sắc mặt Trần Quốc Vinh tái mét, người ông ta cũng đang run rẩy, ông ta đi tới, tát một cái lên mặt Tưởng Mẫn!
“Mẹ con các người cút khỏi nhà họ Trần cho tôi!”
Tưởng Mẫn sợ đến mức cả khuôn mặt đều run lên, bà ta vội vàng nói: “Ông ơi, ông ơi, chúng tôi bị oan mà.”
Trần Hương Lan ôm lấy chân Trần Quốc Vinh: “Ba, con sai rồi, con thật sự biết lỗi rồi, ba đừng đuổi con đi.”
Nhưng lúc này, Trần Quốc Vinh đang hết sức thất vọng với mẹ con họ.
“Tôi còn chưa già lú lẫn! Người đâu, ném hai mẹ con này ra ngoài cho tôi, đuổi khỏi gia tộc! Ngoài ra, huỷ bỏ tất cả chức vụ của Mộc Lai ở tập đoàn Trần Thị!”
“Ông ơi…”
“Ba…”
Hai mẹ con Tưởng Mẫn và Trần Hương Lan bị vệ sĩ bắt lại ném ra ngoài.
Hai mẹ con họ trộm gà không được còn mất nắm gạo, coi như nhân quả báo ứng.
“Đồ ngu ngốc này!”
Trần Quốc Vinh đánh gậy lên mặt Trần Vinh, ông ta dùng hết tất cả sức lực, khiến Trần Vinh rụng mấy cái răng!
Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Từ nhỏ Trần Vinh đã được ông ta đào tạo thành người thừa kế, nhưng sự nhu nhược của Trần Vinh hết lần này đến lần khác khiến ông cụ thất vọng.
Trần Quốc Vinh luôn mong Trần Vinh có thể cứng rắn hơn, dù độc ác một chút cũng không sao, ít nhất có thể chèo chống nhà họ Trần.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!