Ánh mắt Tống Nguyên Lễ hung ác nhìn sang Vương Bác Thần và Nhạc Ẩn Long.
Hai tên không biết sống chết này, lại dám đánh anh ta!
Anh ta nhất định để hai người biết, kết cục chọc vào Tống Nguyên Lễ anh ta.
Bốp!
Tống Nguyên Lễ vừa mắng xong, Nhạc Ẩn Long đứng phía sau Vương Bác Thần đã xuất hiện trước mặt anh ta, giơ tay bạt tai lên mặt anh ta.
“Anh là cái thá gì, cũng dám sỉ nhục anh Vương!”
Cái bạt tay này đánh cho Tống Nguyên Lễ xoay tại chỗ ba vòng, máu tươi chảy dọc theo khóe miệng, mở miệng nhổ ra vài chiếc răng.
Ông Kim thầm hận Tống Nguyên Lễ ngu si, biết rõ hai người này là kẻ liều mạng, Trần võ tôn còn chưa tới, Tống Nguyên Lễ lại còn đi trêu chọc.
Thật sự cho rằng không ai dám động vào anh sao?
Nếu không phải anh có bối cảnh nhà họ Tống, anh hống hách như vậy, sớm đã bị chém chết rồi!
Chuyện vốn xem như tạm thời dịu lại, chỉ cần Trần võ tôn tới, muốn báo thù thế nào đều được, nhưng ông Kim không nghĩ tới Tống Nguyên Lễ lại còn khiêu chiến đối phương vào thời khắc mấu chốt này, đây không phải là tự mình tìm chết sao?
Chính là một tên phế vật, ngay cả điểm này cũng không nhìn thấu, ngu xuẩn đến mức cũng chỉ còn lại bối cảnh gia tộc!
“Cậu Tống, tất cả đợi ông Trần tới rồi lại xử lý.”
Ông Kim dùng ánh mắt thầm ra hiệu Tống Nguyên Lễ, bây giờ không cần chọc giận hai người này, nếu không họ cũng không sống nỗi.
Kẻ liều mạng kiểu này, căn bản sẽ không để ý bối cảnh của Tống Nguyên Lễ, nếu không tối nay họ cũng sẽ không trực tiếp ra tay giết người.
Ông Kim lăn lộn giang hồ cả đời, biết chó cắn người không kêu, đáng sợ nhất chính là kẻ lỗ mãng, điên lên thì không màng tất cả, mặc kệ bạn bối cảnh bao lớn, trực tiếp ra tay.
Nếu đối phương chỉ là vì tiền tài, vậy ngược lại dễ xử rồi.
“Hai vị, cậu Tống bị đánh thành như vậy, tâm trạng phẫn nộ cũng là bình thường, tất cả đợi người bên tôi tới, chúng ta lại xử lý, thế nào?”
Ông Kim cố hết sức khiến giọng nói bản thân duy trì hài hòa, không khiến mình khiếp hãi.
Bốp.
“Một con chó già, cũng dám ra điều kiện với anh Vương? Ông xứng sao?”
Nhạc Ẩn Long căn bản không cho ông ta mặt mũi, nhấc tay liền bạt tai lên mặt ông Kim.
Ông Kim thầm cắn răng, lại không dám nói gì nữa.
Hai người này rõ ràng là kiểu không sợ trời không sợ đất, ông ta thực sự nghĩ không thông, Tống Nguyên Lễ sao lại trêu chọc vào loại người này.
Nếu đối phương không sơ suất như vậy, đợi Trần võ tôn đến, chỉ e họ đều đã chết ở đây.
Ông Kim cũng thầm có chút hối hận, hẳn nên làm rõ mọi việc trước rồi hãy nhúng tay vào, bây giờ ông ta không biết gì cả, hai mắt tối sầm, chỉ sợ cuối cùng xuất hiện ngã rẽ.
Nhưng nghĩ tới nếu có thể xử lý tốt chuyện này, thì sẽ lên được thuyền nhà họ Tống, tia hối hận trong lòng ông Kim liền biến mất không còn tồn tại.
“Kim Phi, là ai ngang ngược như vậy, ngay cả Trần Thạch tôi cũng không nể mặt?”
Giọng nói hùng hồn truyền vào, đám người ông Kim mặt mày vui mừng, Trần võ tôn đến rồi!
Ông Kim vội nghênh đón, nói: “Ông Trần, ông cuối cùng đến rồi, tôi gặp chút phiền phức, tôi đã báo tên ông, đối phương không cho tôi mặt mũi, chỉ đành phiền ông đích thân đi chuyến này, tôi nhất định sẽ biếu quà nặng đáp lễ.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!