Cổ Hách bất lực nói: "Con người ta đều có tính ích kỷ. Hầu hết mọi người trong gia tộc đều không có thiên phú tu luyện, họ thân làm trưởng bối, sao có thể cam tâm nhìn con cháu đánh mất vinh hoa phú quý? Những người một lòng vấn đạo chỉ là thiểu số thôi."
Nói xong, Cổ Hách lại nói: "Nếu tôi nói rằng ông nội của tôi chưa chết, ngay cả tôi cũng không biết, cậu có tin không?"
Vương Bác Thần cười nói: "Tin, tại sao lại không tin? Nếu như các ông biết ông ấy còn sống, nhà họ Cổ e là đã sớm hành động rồi, còn tàn ác hơn bây giờ."
Cổ Hách thở phào nhẹ nhõm: "Ôi, chẳng được mấy người một lòng vấn đạo như ông tôi. Nhà họ Cổ theo năm tháng càng ngày càng chệch hướng, nhưng ông ấy chỉ thờ ơ nhìn, cho dù vừa rồi cậu giết Cổ Chí Tu và Cổ Hàn, ông ấy cũng không ra tay. Ngay cả tôi cũng không biết ông ấy đang nghĩ gì, nếu là tôi, tôi nhất định sẽ giết cậu để báo thù."
"Đi gặp ông ấy thôi, ông ấy mới chính là người có trí tuệ thực sự."
Nói xong, Vương Bác Thần nắm lấy Cổ Hách, thân hình vụt một cái, thoáng chốc xuất hiện ở cấm địa trong ngọn núi phía sau nhà họ Cổ.
"Thần Chủ, hỏi một câu tế nhị, cậu hiện tại đã đạt tới cảnh giới gì? Võ Hoàng ngũ tinh đỉnh phong? Hay là đã vượt qua Võ Hoàng ngũ tinh?
Cổ Hách đứng vững và hít thở sâu.
Vừa rồi, Vương Bác Thần thực sự đang đi trên bầu trời!
Tuy thực lực ở mức trung bình, lại sinh ra trong thế gia võ đạo, kiến thức cũng không tầm thường.
Võ Hoàng nhất tinh có thể bí mật truyền âm, Võ Hoàng nhị tinh là đan điền sinh linh thức, Võ Hoàng tam tinh có thể tụ khí tạo thành bóng ảnh, giết người trong khoảng không.
Tới Võ Hoàng tứ tinh, tốc độ cực nhanh, có thể di hình hoán ảnh, chính là cái mọi người hay gọi là dịch chuyển tức thời.
Còn tới Võ Hoàng ngũ tinh, tức là đan điền đã tu luyện ra linh căn bắt đầu thay da đổi thịt.
Theo như ông ấy biết, có thể đi trên không, lấy khí điều khiển vật đã là cảnh giới trên Võ Hoàng, nghe nói là Siêu Phàm Cảnh, nhưng cụ thể thì ông ấy không biết.
Dù sao thực lực ông ấy chỉ mới cấp bậc Tông Sư, những thứ đó cách ông ấy quá xa.
Nếu không phải là gia chủ nhà họ Cổ, ông ấy sẽ không bao giờ biết được những điều này.
"Chẳng lẽ là Siêu Phàm Cảnh trong truyền thuyết? Nghe nói chỉ khi đạt tới Siêu Phàm Cảnh thì mới có thể đi trên không."
Vương Bác Thần chậm rãi nói: "Tôi chỉ là một người bình thường có chút sức mạnh mà thôi, gì mà Siêu Phàm Cảnh, gì mà đi trên không. Ông phải tin vào khoa học."
Cổ Hách: ". . ."
Thần con mẹ nó thực sự tin vào khoa học.
Vậy lúc nãy cậu ta mang mình bay trên trời, chẳng lẽ là do mình hoa mắt?
Đúng là quá đáng, cái này mà cũng giấu ông đây.
Còn đối tác gì nữa, không thành thật tí nào cả.
"Phía trước là nơi hồi đó ông tôi bế quan toạ hoá. Lúc đó, tôi tận mắt chứng kiến ông cụ đã chết, bị chôn dưới đất. Không ngờ là lại giả chết. Chẳng hiểu ông cụ đang nghĩ gì. Sau này, tôi thường đến đây, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy ông cụ cả."
Cổ Hách chỉ vào một hang động đã được tu sửa trước mặt và bực bội nói.
Nếu ông cụ ra sớm hơn thì sao lại tới nước này.
Sao ông lai phải làm một con rối suốt mấy chục năm qua?
Nói không có oán hận là nói dối.
Chịu tủi nhục bao nhiêu năm, làm sao có thể cam tâm được.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới cửa động, giọng nói già nua lại vang lên: "Mời vào."
Cổ Hách dẫn đầu, Vương Bác Thần theo sau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!