Nghe được câu trả lời của Diệp Trần, vẻ kích động trên mặt của Yêu Đế lập tức càng trở nên nồng đậm:
Mười vạn năm!
Hắn đợi khoảng mười vạn năm!
Hắn vốn cho là Diệp Trần tuy có tư chất không tê, nhưng muốn có được truyền thừa của Hạo Thiên đại đế thì cũng không có dễ dàng như vậy, chỉ sợ ít nhất cũng phải mất khoảng thời gian tới mấy trăm năm, tuyệt đối không nghĩ tới hắn vậy mà thành công nhanh tới như vậy!
"Được được được! Ta quả nhiên không có nhìn lầm người! Ngươi đã đạt được truyền thừa của đại đế vậy thì từ nay về sau, ngài chính là chủ nhân mới của ta!"
Yêu Đế kích động nói xong lời này thì bỗng nhiên hít sâu một hơi, sau đó hướng về phía Diệp Trần quỳ gối xuống:
"Cửu U Thôn Thiên Mãng, bái kiến chủ nhân!"
Diệp Trần tranh thủ đỡ Yêu Đế dậy:
"Cửu lão nói quá lời! Ngài là tiền bối của ta, hơn nữa nếu không phải lúc trước ngài chỉ điểm, ta cũng không có khả năng đạt được truyền thừa của Hạo Thiên đại đế! Ngài tuyệt đối không cần phải xưng hô như thế, cứ gọi ta là Diệp Trần thì được rồi!"
Cửu U Thôn Thiên Mãng thì vội vàng lắc đầu:
"Như vậy sao được! Ngài đã đạt được truyền thừa của lão chủ nhân, đó chính là chủ nhân mới của ta, lão già này cũng không dám lỗ mãng!"
Diệp Trần nói hết lời, Cửu U Thôn Thiên Mãng vẫn chung thủy với ý kiến của mình.
Lúc này, Hỗn Thế Ma Viên đứng ở phía sau Diệp Trần bỗng nhiên mở miệng nói:
"Cần gì phải phiền phức như vậy! Tiểu thảo Xà, không bằng ngươi giống như ta cùng gọi là tôn thượng là được rồi!"
Cửu U Thôn Thiên Mãng nghe được Hỗn Thế Ma Viên mở miệng nói lời vô lễ thì lập tức trợn mắt trừng một cái, hiển nhiên ân oán trước đó còn chưa có hoàn toàn tiêu tan.
Mắt thấy không khí này có chút không ổn lắm, Diệp Trần vội vàng nói:
"Đề nghị này của lão Vượng rất hay, Cửu lão quyết định như vậy đi!"
Cửu U Thôn Thiên Mãng thấy Diệp Tràn mở miệng, lúc này mới dịch chuyển ánh mắt rời khỏi trên người Hỗn Thế Ma Viên, nhẹ gật đầu, nói:
"Thôi, vậy ta liền nghe theo chủ...Tôn thượng!"
Sau đó, Diệp Trần nói ra kế hoạch tiến vào Tu Chân giới lần này của mình cho Cửu U Thôn Thiên Mãng nghe:
"Cửu lão, lần này tiến về Lạc Hà tông thực sự hung hiểm vạn phần, ngươi có nguyện ý đi theo ta hay không?"
Không nghĩ tới, Cửu U Thôn Thiên Mãng lập tức nhướng mày, nói:
"Tôn Thượng có lệnh, thuộc hạ đương nhiên phải nghe theo, tuy nhiên..."
Nói đến đây, không đợi Cửu U Thôn Thiên Mãng nói dứt lời thì Hỗn Thế Ma Viên ở một bên cũng đã nhịn không được mà chế giễu:
"Này! Tôn thượng, ngươi thấy được không? Con tiểu thảo xà này ngoài miệng nói thì êm tai, thật ra thì cũng chỉ là nói mà thôi, vừa nghe nói phải là kẻ địch với bát đại tiên môn thì lập tức biến thành rùa đen rút đầu a!"
Cửu U Thôn Thiên Mãng lập tức tức giận đến không nhịn được, lập tức quát lớn một tiếng:
"Con khỉ thối kia! Ngươi bớt ở chỗ này nói bậy bạ đi! Bản đế năm đó đi theo lão chủ nhân, chinh chiến vô số tinh vực, nhất thống toàn bộ Tu Chân giới! Năm đó tông chủ của bát đại tiên môn gặp bản đế cũng phải ngoan ngoãn hành lễ, ta sẽ sợ bọn họ sao?"
Hỗn Thế Ma Viên cười lạnh nói:
"Chính ngươi cũng đã nói, ngươi là theo chân vị lão chủ nhân kia của ngươi, cho nên mới được nở mày nở mặt như vậy, bây giờ không có chỗ dựa, lá gan không phải cũng nhỏ đi sao? Bằng không làm sao lại xấu hổ như vậy?"
"Ngươi!! Ngươi nói bậy nói bạ!!"
Cửu U Thôn Thiên Mãng tức giận đến lồng ngực đều muốn nổ, Hỗn Thế Ma Viên này, miệng xác thực cũng quá cay độc.
Mắt thấy hai đại yêu thú một lời bất hòa là muốn xảy ra xung đột, Diệp Trần vội vàng mở miệng ngăn lại, thật vất vả mới trấn an bọn hắn xuống tới.
"Cửu lão, ta tôn trọng lựa chọn của ngươi, nếu như ngươi không muốn thì tôi sẽ không bao giờ miễn cưỡng!"
Diệp Trần chậm rãi mở miệng nói, mặc dù ít nhiều có chút thất vọng, thế nhưng hắn cũng không muốn ép buộc.
Không nghĩ tới, Cửu U Thôn Thiên Mãng lập tức một mặt vội vàng nói:
"Tôn thượng, ngài thật là hiểu nhầm ta! Cho dù là tuyên chiến với bát đại tiên môn, lão già ta lại có sợ gì? Ta là muốn nói, ở trước khi đi tới Lạc Hà tông kia còn có một chuyện quan trọng nhất định phải xử lý!"
Cửu U Thôn Thiên Mãng vừa mới nói chuyện, Hỗn Thế Ma Viên lại chen lời nói:
"Hắc hắc! Nói thật dễ nghe, chẳng qua chỉ là lấy cớ thôi!"
Mắt thấy Cửu U Thôn Thiên Mãng tức giận đến hai mắt muốn nứt ra, Diệp Trần đành phải xụ mặt, hướng về phía Hỗn Thế Ma Viên nói:
"Lão vượn, ngươi trước tiên không nên mở miệng nói chuyện! Cửu lão, ngươi cũng đừng để ý tới hắn, ngươi nói tiếp, đến cùng là chuyện quan trọng gì mà cần phải xử lý, ta có lẽ có thể giúp được!"
Cửu U Thôn Thiên Mãng hít sâu một hơi, áp chế lửa giận trong lòng xuống, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:
"Tôn thượng, việc này chỉ sợ không có sự giúp đỡ của ngài thì không được!"
Lông mày Diệp Trần lập tức nhíu lại:
"Ồ? Đến cùng là chuyện gì xảy ra?"
Cửu U Thôn Thiên Mãng lại xoay chuyển lời nói, chỉ vào hồ nước phía dưới, chậm rãi nói:
"Tôn thượng, ngài có biết, lão già ta vì sao phải ẩn cư ở chỗ này lâu đến mười vạn năm không"
Diệp Trần lắc đầu, biểu thị không biết.
Trên mặt Cửu U Thôn Thiên Mãng hiện ra nụ cười, nói:
"Bởi vì nơi đây cất giữ một cái Hỗn Độn Linh Bảo kinh thiên động địa, chính là năm đó lão chủ nhân cũng vô cùng muốn có được bảo vật này, đáng tiếc cuối cũng cũng không thể luyện hóa thành công..."
Diệp Trần lập tức giật mình:
"Hỗn Độn Linh Bảo?"
Hỗn Độn Linh Bảo, tên như ý nghĩa, là pháp bảo tiên thiên được đản sinh ra ở bên trong hỗn độn, là tồn tại còn thần bí hơn cả so với Thần khí!
Ví dụ như Diệt Thế Ma đao trong tay Diệp Trần thuộc về Hỗn Độn Linh Bảo, chẳng qua là không trọn vẹn, vốn là một thể với Trường Sinh kiếm của Vô Cực tông.
Nhưng cho dù chỉ là một nửa, Diệt Thế Ma đao cũng đã có thể so sánh với Thần khí!
Mà ngay cả Hỗn Thế Ma Viên nghe được điều này thì trên mặt cũng hiện ra vẻ kinh hãi, rất hiếm thấy không có mở miệng ra để chế giễu.
"Các ngươi đi theo ta đi!"
Cửu U Thôn Thiên Mãng vung lên tay áo dài, trực tiếp hướng về hồ nước ở phía dưới mà lao đi, Diệp Trần và Hỗn Thế Ma Viên liếc nhau một cái cũng vội vàng đuổi theo.
Hi Nguyệt và hai con cự mãng ở đằng sau cũng lập tức đuổi theo.
Mọi người chui xuống hồ nước, chẳng mấy chốc thì đi tới chỗ cung điện thần bí dưới đáy hồ kia.
Cửu U Thôn Thiên Mãng mang theo mọi người tiến vào trong cung điện, một mặt xuyên qua mấy chục đạo cấm chế, dường như đã đi tới khu vực trung tâm của cung điện thần bí.
Diệp Trần trước đó đã từng tiến vào trong cung điện một lần, tuy nhiên lần đó chỉ là tiến vào vòng ngoài của cung điện, căn bản không biết bên trong vậy mà ẩn tàng sâu như thế.
Cuối cùng, sau khi đi qua gần trăm đạo cấp chế, dường như tiến vào bên trong một mảnh không gian vô cùng quỷ dị.
Mà ở vị trí trung tâm của mảnh không gian quỷ dị này, có một hòn đá lớn chừng bàn tay tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt đang lơ lửng ở đó.
Hòn đá này mới nhìn thì dường như cũng không có bất kỳ chỗ kỳ lạ nào, cùng với hòn đá bình thường thì không khác nhau mấy.
Nhưng vô luận là Diệp Trần hay là Hỗn Thế Ma Viên sau khi nhìn thấy hòn đá lớn chừng bàn tay này thì trên mặt tất cả đều hiện ra vẻ mặt ngưng trọng.
Diệp Trần có thể cảm nhận được rõ ràng, khi hắn bước chân vào mảnh không gian này, Hỗn Độ pháp tắc vẫn luôn giấu kín ở chỗ sâu nhất bên trong thân thể của mình dường như hơi rung động một chút!
Mà Hỗn Thế Ma Viên thì sau khi gắt gao đánh giá hòn đá kia một lát, bỗng nhiên hoảng sợ nói:
"Ta nhớ rồi, đây là Vĩnh Hằng chi thạch! Là năm đó Nguyên Thủy lão nhi vì củng cố Tu Chân giới mà đặc biệt từ bên trong thế giới Hỗn Độn thu thập được Vĩnh Hằng chi thạch này a! Làm sao lại xuất hiện ở đây? Kỳ lạ! Quá kỳ lạ!"
Hỗn Thế Ma Viên vừa thốt ra lời này thì vô luận là Diệp Trần hay là Cửu U Thôn Thiên Mãng, lập tức tất cả đều ngây ngẩn cả người.
P/S: Ta thích nào...chương 7 nhé, à trong khi chuẩn bị dịch tiếp Tiên Võ Đế Tôn thì mình sẽ hoàn thiện truyện Hệ Thống Chưởng Môn, tác giả đã ra full rồi.