Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thần Đế Trọng Sinh - Diệp Trần (FULL)

Giọng nói rơi xuống, cửa phòng tiệc tự động mở ra, một người thiếu niên mặc quần áo bình thường đang từ bên ngoài chạm rãi đi vào. Nhìn thấy đạo thân ảnh này, mọi người đầu tiên là giật mình sau đó vô cùng vui mừng.

Bạch! Bạch! Bạch!

Tất cả mọi người giống như trước đó đã được tập luyện, đứng lên gần như rất đều, cùng hô vang lên một câu, "Diệp tiên sinh!" Mà Tào Khôn thì hung hăng xoa xoa dụi dụi cặp mắt của mình, sau khi xác nhận người trước mắt này là Diệp Trần, lập tức vui mừng đến phát khóc. Vào lúc này, ở trong ánh mắt mọi người, bóng dáng thiếu niên đơn bạc kia lại tỏa sáng như một vị cứu tinh!

Mà Mạc Tầm Hoan nghe được tiếng hoan hô của mọi người thì sắc mặt kịch biến, "Diệp tiên sinh? Ngươi là...Diệp Cuồng Tiên? Ngươi không phải đã chết rồi sao?"

Người có tên, cây có bóng, tuy rằng người trước mắt này, nhìn như thế nào cũng giống như là một học sinh cấp ba bình thường, nhưng vẫn để cho Mạc Tầm Hoan cảm thấy sợ mất mật! Dù sao, đây chính là nhân vật cấp tiên nhân có thể đánh một trận với Tần Đạp Thiên đại trưởng lão của Thánh Tâm các. Diệp Trần liếc qua Mạc Tầm Hoàn, trực tiếp nhàn nhạt mở miệng nói: "Mạc Tầm Hoan, nếu như bây giờ ngươi quỳ xuống tự sát, ta còn có thể buông tha cho Mạc gia của ngươi một con đường sống!"

Mạc Tầm Hoan nghe được điều này vẻ mặt đầu tiên là dao động một lúc, sau đó giận quá mà hóa cười, "Ngươi đang nói chuyện cười gì vậy? Ta đường đường là lão tổ Mạc gia, sống gần trăm tuổi, sau lại phải cúi đầu với một tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch như ngươi đây."

Diệp Thần nghe thấy vậy miệng hơi nhếch lên thầm nghĩ, "CMM ông đây tính ra sống cũng hơn tám trăm tuổi rồi còn chưa khoe, ngươi mới sống được có gần trăm năm mà dám khoe khoang trước mặt ta sao?"

"Mọi người đều nói võ công của ngươi thông thần, đã bước vào cảnh giới Tiên Nhân, ta thế nhưng không có nhìn ra ngươi có chỗ nào lợi hại, trước tiên thử tiếp một đao của ta xem một chút!" Mạc Tầm Hoan vừa nói xong tay đã cầm đao khí trực tiếp hung hăng chém về phía Diệp Trần.

Mà Diệp Trần thì chỉ khẽ lắc đầu, hai tay từ đầu tới cuối vẫn đúc ở trong túi quần chưa hề bỏ ra. Đối với Diệp Trần bây giờ mà nói, loại mặt hàng giống như Mạc Tầm Hoan này, ngay cả hứng thú động thủ hắn cũng không có.

"Khanh!"

Đao khí chém xuống đỉnh đầu của Diệp Trần, mọi người ở xung quanh thấy thế lập tức phát ra một tiếng kinh hô. Dù sao, uy lực một chiêu này của Mạc Tầm Hoan trước đó đối với mọi người mà nói thì thực sự quá mức rung động, trong nháy mắt giết chết ba vị tông sư Hóa Kình!

Mọi người nhìn thấy Diệp Trần thế mà đứng im bất động, không tránh né cũng chẳng ngăn cản, lập tức nhịn không được mà lo lắng cho hắn.

Tuy nhiên chẳng mấy chốc mọi người lại nhìn thấy cảnh tượng chấn động không gì sánh nổi, đao khí của Mạc Tầm Hoan trảm ở trên người Diệp Trần lại giống như gãi ngứa cho hắn, chẳng những không có gây tổn thương cho hắn một chút nào, thậm chí ngay cả tóc cũng không có chặt rụng nổi một sợi!

"Cái gì!"

Sắc mặt của Mạc Tầm Hoan lập tức kịch biến, một kích mạnh nhất mà hắn khổ tâm đi sâu nghiên cứu trong mười năm gần đây, thế mà không thể phá vỡ phòng ngự của đối phương!

"Ta không tin!!"

Đả kích cực lớn này khiến cho Mạc Tầm Hoan trong nháy mắt bắt đầu nghi ngờ vào cuộc sống, thế là thao túng đao khí điên cuồng chém về phía Diệp Trần.

Khanh khanh khanh!

Trong nháy mắt Mạc Tầm Hoan chém ra mấy chục nhát, hơn nữa từng đao từng đao đều rơi vào chỗ hiểm trên cả người Diệp Trần!

Đáng tiếc, vẫn không có hiệu quả gì!

Lúc này Mạc Tầm Hoan mới nhận ra, khoảng cách chênh lệch giữa mình và đối phương quả thực một cái dưới đất một cái ở xa tít mấy tầng trời!

"Phù phù!"

Mạc Tầm Hoan hoàn toàn tuyệt vọng, trực tiếp quỳ rạp xuống mặt đất, "Diệp tiên nhân không hổ danh là Diệp tiên nhân! Mạc Tầm Hoan ta phục, chỉ cần Diệp tiên nhân bằng lòng tha cho ta một mạng, ta nguyện ý làm nô bộc cả đời cho ngài!"

Mọi người nhất thời xì xào bàn tán lần nữa, ở trong những người như bọn họ, ngoài Đường Nghiệp và Tào Khôn đối với cảnh giới võ đạo thì hiểu rõ hơn một chút, những người khác thì ngay cả Thánh Cảnh đều chưa nghe tới bao giờ, làm sao biết được rằng cảnh giới của Diệp Trần bây giờ là kinh khủng tới mức nào?

Mạc Tầm Hoan ở trong lòng bọn họ cũng đã là nhân vật thần tiên, bây giờ vậy mà lại muốn cầu xin Diệp Trần làm nô bộc. Đối với bọn hắn mà nói, loại lực trùng kích này thật sự quá mạnh. Tuy nhiên đối với việc này, Diệp Trần dường như không cảm thấy hứng thú chút nào, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, "Làm nô bộc của ta thì ngươi còn chưa xứng!"

Nhớ ngày đó, lúc hắn tung hoành Tu Chân giới, cho dù là nô bộc, vậy ít nhất cũng phải là tu sĩ có cảnh giới Hóa Thần trở lên, há lại sẽ coi trọng Mạc Tầm Hoan thực lực ngay cả cảnh giới Trúc Cơ còn chưa tới sao? Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp giơ lên một chưởng, chậm rãi đập xuống!

Mạc Tầm Hoan lập tức sợ hãi tới cực điểm, hai chân bỗng nhiên đạp một cái muốn hướng về phía sau chạy trốn. Thật là đáng tiếc ở trước mặt Diệp Trần, hắn làm sao có cơ hội để mà chạy trốn đây?

Ầm!

Một chưởng rơi xuống, Mạc Tầm Hoan trong nháy mắt bị nghiền nát thành bột phấn!

Mọi người của Mạc gia ở phía sau, thấy lão tổ nhà mình bị thiếu niên kinh khủng trước mắt này, thuận tay một chưởng vỗ chết, ngay lập tức mọi người bị dọa đến hồn vía lên mây, tất cả đều liền mạch quỳ xuống trên mặt đất, liều mạng dập đầu như giã tỏi. Nếu như đặt ở trước kia thì Diệp Trần cũng chưa chắc sẽ giết chết những người này, dù sao trong mắt hắn, sự sống chết của một bầy con kiến hôi thì hắn cũng chẳng thèm quan tâm làm gì. Thế nhưng mấy ngày vừa qua, hắn trải qua quá nhiều chuyện, tâm tình luôn luôn cảm thấy khó chịu mà không nói ra được, bây giờ nghe được những người này ồn ào thì càng không kiên nhẫn được, trực tiếp thuận tay tung mấy chưởng đập chết hết mọi người của Mạc gia!

Nhiều đại lão ở Vân Châu đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, Diệp Trần tàn nhẫn đến như thế, tuy rằng biết rõ hắn là người bên mình, nhưng mọi người vẫn sợ hãi không thôi, tất cả đều cúi đầu khom người, ngay cả dũng cảm ngẩng đầu liếc nhìn vị Diệp tiên sinh này cũng không có.

Sau khi hợi hợt làm xong mọi chuyện ở đây, Diệp Trần hướng về phía Tào Khôn lạnh giọng phân phó nói:

"Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc! Chuyện tiếp theo, ta giao cho ông đi làm!"

Tào Khôn nghe được điều này, trong lòng lập tức run lên, biết Diệp Trần đây là có ý định muốn diệt sạch Mạc gia, thân thể không thể không khẽ run lên, vội vàng khom người đồng ý. Mọi người hiểu ý tứ bên trong lời nói của Diệp Trần, lại là hoảng sợ một trận, bọn họ chợt phát hiện ra, vị Diệp tiên sinh này sau khi trở về dường như tính tình so với trước đó trở nên tàn nhẫn hơn rất nhiều!

Bọn họ làm sao biết được rằng, Diệp Trần sống trong cái xã hội pháp chế ở trên trái đất này, đã là rất nhân từ, ở Tu Chân giới thì đấu đá nhau, tranh giành cướp đoạt, mạnh thắng yếu thua so với tàn nhẫn bây giờ thì không chỉ gấp mười lần. Sau khi giải quyết chuyện Mạc gia, Diệp Trần đang định trực tiếp rời khỏi, lúc này Đường Nghiệp ở một bên bỗng nhiên đuổi theo, "Diệp tiên sinh, lão hủ có chuyện muốn nhờ!"

Đối với Đường lão gia tử, Diệp Trần vẫn là rất kính trọng, ngay lập tức dừng bước lại, "Lão gia tử mời nói!"

Đường Nghiệp thở dài một hơi nói: "Thật ra thì là Thanh Nhã...từ lần trước sau khi nó từ thành phố Thiên Hải trở về thì mắc phải một căn bệnh nặng, bây giờ đang rơi vào trong trạng thái nguy kịch rồi!"

"Cái gì?"

Diệp Trần nghe được điều này, lập tức nhướng mày "Tại sao lại bị như vậy?"

Đường Nghiệp lần nữa thở dài một hơi nói: "Lần trước lúc Diệp tiên sinh ngài giao chiến với Tần Đạp Thiên, Thanh Nhã cũng ở đó, nó đã nhìn thấy ngài..."

Đường Nghiệp nói tới đây, dừng lại một chút mới tiếp tục một mặt ngưng trọng nói: "Bác sĩ nói nó là thương tâm quá độ, bị hội chứng tan nát cõi lòng, nếu như không thể hóa giải bi thương trong lòng, lúc nào cũng có thể bị đột tử!"

Diệp Trần lập tức ngạc nhiên, ý tứ của Đường Nghiệp rất rõ ràng, Đường Thanh Nhã đột nhiên bị bệnh nặng là tưởng mình chết ở trong trận đại chiến kia, cho nên đau khổ gần chết mà gây nên!

Nói thật, Diệp Trần mặc dù biết Đường Thanh Nhã có một chút tình cảm như vậy đối với mình, thế nhưng lại không nghĩ tới, cô nàng này lại có tình cảm đối với mình sâu nặng như thế!

"Cô ta bây giờ ở bệnh viện nào? Tranh thủ thời gian đưa ta đi!"

P/S: Ta thích nào... cảm ơn Angel_71214 cho 100 TLT nha giữ lời hứa không ngủ trưa dịch, từ ngày qua đến giờ mới ngủ đc có 4 tiếng, ngày nào cũng thế này chắc đai quá, Đề cửu truyện nào mọi người ơi.....Đại gia thì không nói a, nếu được thì mỗi ngày chỉ cần các đạo hữu mỗi vị ủng hộ 100TLT là được rồi a....:D. à mang chương thứ 5 trong ngày rồi nha ^^
Nhấn Mở Bình Luận