Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thần Đế Trọng Sinh - Diệp Trần (FULL)

Cơ thể mềm mại của Liễu Diễm run rẩy, cả người đột nhiên như bị sét đánh, suýt chút nữa thì đặt mông ngồi bệt trên mặt đất, vẻ mặt nhợt nhạt, rốt cuộc không nói thêm được một câu nào nữa.

Mặc dù Diệp Trần bây giờ cảnh giới mới chỉ là Luyện Khí tầng ba, nhưng ở trên hành tinh này, đã được coi là một cao thủ hàng đầu, ngay cả khi hắn chỉ dùng khí thế uy áp, Liễu Diễm làm sao có khả năng chống đỡ nổi? Ngay cả Vu Cương bên cạnh cũng vậy, trong lúc nhất thời cũng bị khí thế mạnh mẽ trên người Diệp Trần làm cho kinh sợ, từ đầu đến cuối hắn cũng không dám nói gì cả.

Chờ đợi Diệp Trần và Ngô Lỗi đã lên trên tầng, sau một lúc, hai người mới dần dần lấy lại tinh thần.

"Đáng ghét!"

Liễu Diễm nghĩ tới cảnh đáng xấu hổ vừa rồi, tức giận giậm chân, không thể không chuyển sự tức giận đặt lên trên người Vu Cương.

"Tại sao anh trở nên vô dụng như vậy! Anh ta vừa mới làm điều đó với em, anh thậm chí ngay cả đánh rắm cũng không dám! Diệp Trần kia chỉ là một đứa con hoang không quyền, không thế, người như anh ta có gì mà phải sợ?"

"Anh..."

Vu Cương bị Liễu Diễm phàn nàn, bụng cũng tràn đầy oán khí, nhưng khi nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy buồn bực, tại sao lúc đó mình không có can đảm để chống lại?

Trong lòng nghĩ như vậy, tuy nhiên hắn tự nhiên không thể thừa nhận là mình sợ Diệp Trần, hừ lạnh một tiếng nói:

"Anh chẳng muốn chấp nhặt với thằng đó! Diễm Diễm, em có thể yên tâm, anh chắc chắn sẽ tìm cách, giúp em xả cơn giận này!"

...

Diệp Trần và Ngô Lỗi lên tầng, chẳng mấy chốc đã đến lớp 12a3 của bọn họ. Nhìn những chàng trai và cô gái đang vùi đầu làm bài tập ở trong lớp, giống như ký ức trước đây, đột nhiên bắt đầu xuất hiện ở trong tâm trí của Diệp Trần.

""Nhỡ rõ lớp chúng ta, về sau được gọi là thế hệ vàng, có thể được mô tả như những người tài năng, một số người về sau làm chính trị, một bước lên mây, có người trở thành giới kinh doanh xuất sắc, giàu có một phương, ngoài ra còn có giới thể thao, trong thế giới giải trí, đều được thuận buồn xuôi gió""

Chỉ có ta và Ngô Lôi là khốn khổ, một người lẩn trốn ra nước ngoài, trở thành tội phạm, tương lai trở nên tối tăm mờ mịt, trải qua máu tanh, làm bạn với sát thủ, một người thì bị phế cả hai chân, sống một cuộc sống không bằng chết...

Không đúng! Còn có một người khác, thậm chí còn tệ hơn cả hai người chúng ta!

Nhớ về điều này, vào lúc này Diệp Trần đã đi tới chỗ ngồi của mình, đột nhiên ngẩng đầu và nhìn vào chỗ ngồi ở trước mặt hắn. Thấy rằng đó là một cô gái có gương mặt rất xinh đẹp, ngũ quan trên khuôn mặt tinh xảo thì không cần phải nói, mặc dù không có đánh phấn trang điểm, cũng chỉ mặc đồng phục học sinh bình thường, trên đầu cũng chỉ tùy ý buộc tóc lại theo kiểu đuôi ngựa đơn giản, nhưng vẫn rực rỡ trong đám đông.

"Đường Thanh Nhã... kiếp trước là tôi đã làm liên lụy đến cô a!"

Nếu nói về những người mà Diệp Trần mắc nợ nhiều nhất ở kiếp trước, ngoài Tô Lam và Ngô Lỗi ra, còn có một người nữa chính là Đường Thanh Nhã. Đường Thanh Nhã là lớp trưởng lớp 12a3, không có nhiều tiếp xúc với Diệp Trần ở trường trung học, nhưng sau khi lên đại học, họ không chỉ cùng vào một trường đại học, còn là cùng chuyên ngành, cùng lớp học. Bởi vì bọn họ là bạn học cùng lớp cũ, lại cùng quê, cùng với sự cố ý tác hợp của Ngô Lỗi, cho nên tình cảm của hai người cũng dần dần ấm lên. Tuy nhiên, khi mà mối quan hệ của hai người sắp phá vỡ giới hạn cuối cùng, Đường Thanh Nhã đột nhiên lại bị hại, hơn nữa còn bị người ta cưỡng hiếp rồi giết. Càng khiến cho người ta không nghĩ tới, sau khi cảnh sát điều tra, cuối cùng có được tất cả bằng chứng, thế mà tất cả bằng chứng đó đều chỉ về hướng Diệp Trần!

Tất nhiên, sau một vài năm, chỉ sau vài năm Diệp Trần đã điều tra ra chân tướng của chuyện này, tất cả những chuyện này đều là anh trai cùng cha khác mẹ của mình, một tay Diệp Vô Thương đã tạo ra để hãm hại hắn...Khi những suy nghĩ của Diệp Trần đang bay theo gió, đột nhiên Ngô Lỗi ở một bên nở ra một nụ cười mờ ám "Ha ha, tôi đã nói làm thế nào ông lại quên tiện nhân Liễu Diễm kia nhanh đến như vậy, hóa ra là đang coi trọng lớp trưởng đại nhân của lớp chúng ta rồi phải không? Tuy nhiên bạn bè tốt nhắc nhở ông một câu chân thành, thân thế của cô nàng Đường Thanh Nhã này thực sự không đơn giản chút nào a, ông muốn theo đuổi cô ấy, tôi sợ khó khăn không nhỏ a."

Hoá ra, Ngô Lỗi thấy Diệp Trần đang nhìn chằm chằm vào Đường Thanh Nhã, nên cho rằng Diệp Trần có ý đồ đối với Đường Thanh Nhã, không nhịn được, không thể không nói lên lời nói trêu chọc. Diệp Trần nghe được điều này từ Ngô Lỗi, đột nhiên lắc đầu mỉm cười, không nói gì cả. Tất nhiên, hắn biết thân thế của Đường Thanh Nhã không đơn giản, Đường gia chính là một gia tộc lớn nhất ở Vân Châu, ngay cả trong toàn tỉnh Thiên Nam đều có chút tên tuổi, chỉ có điều Đường Thanh Nhã làm người khá là khiêm tốn, vì thế người bên ngoài không ai biết mà thôi.

Kiếp trước của Diệp Trần bị Diệp Vô Thương ngấm ngầm mưu tính, sau đó Đường gia cũng không ít lần tìm hắn gây khó dễ, thậm chí còn đi khắp nơi treo giải thưởng cho cái đầu của hắn, do đó Diệp Trần cũng không có gì lạ lẫm. ""Người mà ta mắc nợ, đương nhiên được trở lại thế giới này, thì phải đền bù lại cho tốt, còn về Diệp Vô Thương...Diệp gia ở trong toàn bộ Hoa Hạ có một vị trí vô cùng quan trọng, đằng sau cao thủ nhiều như mây, với thực lực hiện tại của ta, còn chưa đủ để mà chống lại, trước mắt chỉ có thể nhẫn nại một đoạn thời gian!""

...

Thoáng chớp mắt, buổi sáng trôi qua vội vã, đã đến giữa trưa.

Sau khi tu vi tăng lên tới Luyện Khí tầng ba, cường độ các tế bào não của Diệp Trần cũng vượt xa con người bình thường, chỉ mất một buổi sáng ngắn ngủi, về cơ bản đã đọc tất cả các tài liệu học tập một lần, và tất cả đều hiểu và nhớ kỹ. Mặc dù đối với Diện Trần ngày nay, đi học thực sự cũng không phải là chuyện quan trọng gì, nhưng dù sao vẫn phải hướng Tô Lam báo cáo kết quả học tập. Ngoài ra, hắn ta vẫn chưa tìm thấy đạo tràng thực sự để tu luyện, cũng không có đan dược bổ trợ, tu vi căn bản không có cách nào đột phá, dù sao nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, tam thời đi học để giết thời gian a.

...

Chẳng mấy chốc, tiếng chuông tan học vang lên vào giữa trưa, Diệp Trần ban đầu dự định đi dạo xung quanh trường học một chút, xem hắn có thể tìm thấy một số cửa hàng bán thuốc đông y hay không, với số tiền hơn một vạn đồng tiền mà tên Bưu kia đưa cho vào buổi sáng, mua một số loại dược liệu cần thiết cho luyện đan sau này. Không ngờ, giáo viên vừa chân trước bước chân ra khỏi cửa, chân sau lớp trưởng Đường Thanh Nhã đã bước lên bục giảng, vẻ mặt hưng phấn nói:

"Hôm nay là trận chung kết giải bóng rổ quan hệ hữu nghị của toàn trường, mà đối thủ của lớp chúng ta là lớp 12a6, trận đấu bắt đầu vào lúc 12:30", đợi lát nữa mọi người ăn cơm trưa xong, tất cả đến tập trung ở sân chơi, không ai được phép vắng mặt!"

Diệp Trần đột nhiên vỡ òa trong im lặng, đang suy nghĩ có nên đi hay không, Ngô Lỗi ở một bên đột nhiên vỗ vào bả vai của hắn, cười nói:

"Diệp Trần, lần trước Vu Cương làm nhục nhã ông như vậy, lần này nhìn anh em báo thù cho ông như thế nào!"

"Báo thù?"

Diệp Trần đầu tiên là sửng sốt, nhanh chóng nhớ lại những ký ức liên quan gần đây, đột nhiên hiểu ra.

Hoá ra, trận chung kết giải bóng rổ quan hệ hữu nghị toàn trường này, đã diễn ra trong vài ngày, trước đó đội bóng rổ lớp 12a3 với lớp 12a6 đã từng gặp nhau một trận, mà tên Vu Cương kia lại là chủ lực của đội bóng rổ lớp 12a6. Vào lúc đó, Diệp Trần cũng có tên trong hàng ngũ dự bị của đội bóng đấu qua một lần, thật không may lại bị Vu Cương nhằm vào, liên tiếp bị chụp mũ, bị làm cho nhục nhã, biến thành trò cười lúc đó.

Nhớ rõ ngọn nguồn đầu đuôi câu chuyện, Diệp Trần không thể không âm thầm lắc đầu, đối với loại ân oán này, với tâm cảnh của hắn bây giờ, thực sự là không bận tâm, và với thực lực hiện tại của hắn, nếu hắn thực sự muốn tìm Vu Cương báo thù, một ngón tay cũng có thể tiêu diệt Vu Cương mười lần tám lần. Tuy nhiên, ngay sau đó, Diệp Trần đột nhiên nhớ lại, vào lúc này ở kiếp trước, hắn vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, cũng không tận mắt xem trận chung kết bóng rổ này, nhưng kết quả cuối cùng có vẻ như lớp 12a6 đã dành chức vô địch, lớp 12a3 chẳng những bị thua, mà Ngô Lỗi dường như còn bị thương...

P/S: Trước mắt ủng hộ bừng ta thích để có tinh thần dịch nha
Nhấn Mở Bình Luận