"Lỗi tử!"
Diệp Trần không thể không thở dài, và ngay lập tức bước nhanh về phía Ngô Lỗi, và với tay ra để kiểm tra tình trạng thể chất của hẳn.
Còn may, mặc dù bị Hướng Hải dùng nội kình đánh vào huyệt vị quan trọng trong cơ thể, nhưng cũng may nội kình của tên kia vừa mới hình thành, còn chưa đủ để phát huy ra uy lực của võ giả nội kình, không đến mức làm tổn thương mạng. sống của Ngô Lỗi.
Nhưng mặc dù là như vậy, nếu như đạo nội kình kia tùy ý ở lại trong cơ thể Ngô Lỗi, rất khó để phục hồi mà không có một khoảng thời gian hai tháng điều trị, và nó sẽ để lại nội thương, các thiết bị y tế thông thường căn bản kiểm tra không ra.
"Không có gì ngạc nhiên khi Lỗi tử luôn có vấn đề về ho. khan, hóa ra lúc đầu là nhờ tên này ban tặng!"
Suy nghĩ về điều này, Diệp Trần vươn tay ra đưa tới vị trí lồng ngực của Ngô Lỗi, vỗ nhẹ nhàng một cái, đã hóa giải đạo nội kình trong cơ thể hẳn một cách vô hình, và đồng thời cũng vỗ một cái vào trên người của một đội viên khác.
"Diệp tử, tôi...khụ khụ, tôi không sao!"
Sau khi nội kình được Diệp Trần hóa giải, Ngô Lỗi đột nhiên trở nên tốt hơn, không còn đau đớn khó chịu như trước nữa, nhưng trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn là không thể vào trận được nữa.
Vào lúc đó, tiếng còi của trọng tài đã vang lên,
Hướng Hải rõ ràng là dẫn bóng đánh người, trực tiếp bị thổi còi phạm quy, nhưng hắn không quan tâm chút nào, ngược lại trên mặt hiện ra vẻ đắc ý và giễu cợt,
"Người của lớp 12a3, tất cả đều là những con gà yếu ớt, chẳng qua bị tôi va vào một phát, thật dễ vỡ như vậy sao? Tôi nghĩ tám mươi phần trăm là giả vờ, cố ý tạo phạm lỗi!"
"Đúng rồi!"
“Thật hèn hạ!"
Đám người trong lớp 12a6 cũng hùa theo thi nhau cười lớn,
Hướng Hải càng thêm đắc ý, còn muốn tiếp tục nhạo. báng, đột nhiên cảm thấy một khí tức khốc liệt đánh tới, cả người đột nhiên bị trì trệ, nhanh chóng nhìn về phía người sở hữu khí tức kia.
Chỉ thấy, người bên cạnh hai người mà mình vừa đánh trúng, một thiếu niên nhìn qua có vẻ gầy yếu, lúc này đang lạnh lùng nhìn chăm chằm vào chính mình.
"Khí tức này...làm sao sẽ?”
Tại thời điểm đó, Hướng Hải cảm thấy một cảm giác ngột ngạt không thể diễn tả từ trên người thiếu niên gầy yếu này, loại cảm giác này hắn đã từng cảm nhận được ở trên người sư phụ của hẳn lúc trước, và khí tức trên người của thiếu niên trước mắt này, dường như so với sư phụ của hẳn còn mạnh mẽ hơn!
Tuy nhiên, cảm giác đó chỉ thoáng qua rồi biến mất, khi Diệp Trân cùng những người khác trong lớp 12a3, đỡ hai người Ngô Lỗi về chỗ nghỉ ngơi, thì hẳn không còn cảm nhận được nữa.
"Lạ thật! Có phải cảm giác của ta bị nhầm lẫn không? Cũng có khả năng, sư phụ từng nói, với tuổi của ta, có thể tu luyện ra nội kình, đã được tính là một thiên tài võ thuật hiếm hoi, ở trường trung học số một Vân Châu này, làm sao lại có một người nào đó mạnh hơn cả sư phụ mình, hơn nữa còn là một học sinh cấp ba?
Lớp 12a3 có hai đội viên bị thương, khẳng định trong thời gian ngắn không có cách nào vào sân, chỉ có thể thay người ở hàng ghế dự bị vào.
"Các ông có ai đồng ý thay thế vị trí của Ngô Lỗi và lão Phạm không?"
Trần Húc Dương đảo mắt nhìn qua mấy người trong hàng ghế dự bị, khi ánh mắt đến, mọi người đều cúi đầu xuống và không có ai lên tiếng.
Nhìn thấy hai người Ngô Lỗi rơi vào kết quả như vậy, trong lòng những người khác tự nhiên có sợ hãi, không ai dám đứng ra làm con chim đầu đàn.
"Tôi sẽ thử một chút!"
Ngay khi mọi người đều không nói gì, đột nhiên có một giọng nói bình thản vang lên.
Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, bất ngờ chính là Diệp Trần!
"Ông?" Trần Húc Dương không thể không cau mày, rõ ràng có mấy phần khinh thường. Trong đám người lớp 12a3, lúc này
có vài người bắt đầu lên tiếng nhạo báng Diệp Trần.
"Hắc hắc, còn ngại lần trước chưa đủ mất mặt sao? Đều bị Vu Cương đánh bại!
"Để ông vào chơi, với chịu thua có khác nhau ở chỗ nào không?"
"Thực sự không biết tự mình hiểu lấy một chút nào, đúng. là lấy trứng chọi đái"
Nghe thấy sự nhạo báng của mọi người, Diệp Trần chẳng hề mảnh may suy nghĩ bất cứ điều gì, Ngô Lỗi thì ngược lại, không nhịn được vùng vắng từ dưới đất đứng lên, chỉ vào mấy: người kia tức giận mắng mỏ. "Mặc dù Diệp Trần chơi bóng rổ không giỏi, nhưng ít ra cậu ấy dám đứng ra, còn các ngươi thì sao? Ngoài việc chỉ biết đứng ra châm chọc người khác còn biết làm cái gì?"
Mọi người lập tức á khẩu không trả lời được, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần, rõ ràng là đầy khinh thường. Diệp Trần đột nhiên cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, hẳn đường đường là Cuồng Đế ở Tu Chân giới, nếu không phải bởi vì bạn tốt bị người ám toán, thực sự không có hứng thú tranh luận với một đám trẻ con, tuy nhiên khi hẳn đã quyết định ra tay, thì hắn không có lý do gì để rút lui.
Vì vậy, Diệp Trần đã đi lên hai bước, hướng về phía Đường Thanh Nhã nói: "Lớp trưởng đại nhân, để cho tôi vào sân đi, tôi có thể kéo số điểm trở lại”
Khi Diệp Trần nói ra lời này, đầu tiên mọi người đều sững sờ, sau đó thi nhau cười nhạo.
"Chỉ dựa vào ông? Tôi không có nghe nhầm chứ?” "Không sợ gió lớn thổi đau đầu lưỡi aI"
"Tôi là lần đầu tiên nhìn thấy một người có thể thổi cho. da trâu thành tươi mới và tinh tế như vậy!"
"Ngay cả Trần Húc Dương cũng không có cách nào kéo. số điểm trở lại, ông nghĩ ông là ai?"
Ngay cả Ngô Lỗi khi nghe Diệp Trân đột nhiên thốt lên câu nói điên rồ này, trên mặt cũng cảm thấy có chút nhịn không được, vội vàng giật giật ống tay áo của Diệp Trần.
"Diệp tử, bây giờ không phải là lúc hờn dỗi nói mạnh miệng al"
Diệp Trần hướng hẳn mỉm cười, sau đó quay sang nhìn về phía Trần Húc Dương.
"Trần Húc Dương, ông có dám đánh cược cùng với tôi hay không?"
Trần Húc Dương đầu tiên là sững sờ, sau đó hắn mỉm cười lạnh lùng.
"Ông muốn đánh cược gì với tôi?"
Diệp Trần thản nhiên nói: "Rất đơn giản, hãy để tôi tới thay thế vị trí của Ngô Lỗi, và sau đó ông sẽ cho tôi tất cả quyền ném bóng, tôi chỉ cần năm phút, là có thể san bằng điểm sốt"
Xoạt!
Toàn bộ lớp 12a3, đều nghe được lời này của Diệp Trần, tất cả mọi người trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả người, gần như trong đầu của mỗi người, cùng tung ra hai chữ.
"Cuồng vọng”
Trần Húc Dương thậm chí còn cười vì những lời nói của Diệp Trần nghe quá mức hoang đường. Lúc đầu còn muốn trực tiếp khiển trách Diệp Trần một phen, nhưng hăn lại nghĩ lại, đội của hắn có hai vị tướng bị thương, và gần như chắc chăn sẽ thua. Đã như vậy, không bằng dứt khoát để tân binh như Diệp Trần vào sân cho mất mặt xấu hổ, để hẳn ta có thể đẩy trách nhiệm thua trận cho Diệp Trần, và đưa cho Diệp Trần một bài học, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện. Suy nghĩ về điều này, Trần Húc Dương một lần nữa mỉm cười lạnh lùng, nói:
"Tốt! Tôi có thể để cho ông ra sân, cũng có thể cho ông tất cả quyền ném bóng, nhưng nếu ông không thể làm điều đó thì sao?"
Vẻ mặt Diệp Trần rất tùy ý, vẫy tay sang một bên.
"Tất cả tùy ông!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!