Mười mấy phút sau, Diệp Trần cùng với Đường Nghiệp, đi t nh viện trung tâm thành phố Vân Châu. Khi hai người đến phòng bệnh VỊP nơi Đường Thanh Nhã nằm, thấy mọi người Đường gia đang khóc thút thít, lập tức ý thức được tình huống xấu. Tại thời điểm này, một bác sĩ trung niên mặc một chiếc áo khoác trắng và đeo kính, thở dài nặng nề một hơi nói:
"Công bố kết quả là tử vong đi!"
Đường Nghiệp vừa mới đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, nghe thấy điều này và đột nhiên lảo đảo một cái suýt chút nữa thì ngã xuống đất. Mẹ của Đường Thanh Nhã, ghé vào trên giường bệnh bắt đầu gào khóc. Tại thời điểm này, Diệp Trần trực tiếp đi qua, lạnh lùng nói:
"Người còn chưa có chết! Đã muốn công bố tử vong, bệnh viện của các ngươi quá thiếu năng lực đi!"
Bác sĩ trung niên kia nghe thấy điều này và nhìn sang theo hướng nơi giọng nói phát ra, chỉ thấy người nói chuyện là một thiếu niên trên người mặc quần áo. bình thường thì lập tức nhướng mày, muỗn răn dạy hắn một phen thế nhưng lại nghĩ tới, nói không chừng đối phương là người của Đường gia, hắn đắc tội không nổi thế là vẻ mặt bất thiện giải thích nói:
"Mặc dù bộ não còn chưa chết, thế nhưng tâm lực đã suy kiệt nghiêm trọng, mạch đập gần như đỉnh chỉ, cách tử vong chẳng qua chỉ là một hai phút mà thôi!"
Diệp Trần rảo nhanh bước chân tiến tới, đồng thời cười lạnh nói: "Coi như y thuật của các ngươi không giỏi thế những vẫn nên cố gắng hết sức cứu chữa mỗi một người bệnh đến giây phút cuối cùng, người còn chưa chết ngươi đã từ bỏ cấp cứu, cũng xứng đáng làm bác sĩ sao? Tránh rat"
Sau khi nói điều này, Diệp Trân đã đi ngang qua bác sĩ trung niên kia và đi thẳng tới trước mặt Đường Thanh Nhã đang nằm trên giường bệnh rồi nhanh chóng vươn †ay ra và ép vào trên ngực trái của cô... Mấy người Đường gia ở xung quanh, đều biết Diệp Trần, đột nhiên trở nên vui mừng, biết răng vị Diệp tiền sinh này không chỉ võ công cường đại mà y thuật càng thêm kinh người. Mẹ của Đường Thanh Nhã thì chưa từng gặp mặt Diệp Trần, thấy hắn đưa tay đặt ở trên ngực con gái của mình thì lập tức phát hỏa, "Cậu muốn làm gì? Bỏ bàn tay thối của cậu rai"
Nói xong đã muốn tiên lên đẩy ra, đáng tiếc còn chưa có chạm vào người Diệp Trần thì đã bị một cỗ lực lượng vô hình bắn ngược trở về lập tức lùi lại liên tục. Lòng bàn tay của Diệp Trần vẫn đặt ở trên bộ ngực sung mãn của Đường Thanh Nhã, nhàn nhạt mở g nói: "Ta đang cứu người, tất cả các ngươi tốt nhất nên im lặng một chút cho ta”
"Cứu người? Chỉ bằng cậu?"
Mẹ của Đường Thanh Nhã còn muốn tiến lên để tranh luận với Diệp Trần thì lại bị Đường Thanh Sơn ở một bên kéo lại thấp giọng nói:
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!