Đợi tất cả tan thành mây khói, toàn bộ sơn cốc là một mảnh cháy đen, ngoài phạm vi mười mét xung quanh Diệp Trần thì bình yên như lúc ban đầu ra, toàn bộ những nơi còn lại đã bị Tam Muội chân hỏa đốt cháy hết sạch.
Mà năm người Doãn Bách Xuyên cũng may mắn mà phản ứng kịp thời, sớm đã lui lại đến xa xa trên sườn núi, tuy nhiên vẻ mặt của năm người đều lộ ra vẻ đau thương, vô cùng chật vật.
Vạn Độc đại trận này thế nhưng là át chủ bài cuối cùng của Tiêu Dao sơn trang bọn họ!
Là vô số tổ tiên của bọn họ hao phí hơn ngàn năm mới bố trí đi ra được thủ đoạn bảo mệnh tối hậu nhất, thế mà bị kẻ trước mắt này hủy diệt toàn bộ một cách dễ dàng như vậy!
Tuy nhiên, còn chưa đợi năm người kịp thở dài.
Bạch!
Diệp Trần mang theo Tiêu Nhược Hi đã đi tới trước mặt năm người một lần nữa, hai mắt đảo qua ở trên người từng người trong năm người một cái, giống như cười mà không phải cười nói:
"Bây giờ, các ngươi còn có con át chủ bài nào nữa không?"
Năm người bị ánh mắt của Diệp Trần đảo qua, ngay lập tức tất cả đều cúi đầu, toàn thân phát run, dũng khí liếc mắt nhìn hắn cũng không có.
Nói đùa, ngay cả Vạn Độc đại trận đều bị người này dễ dàng phá đi như vậy, thực lực khinh khủng như thế, nếu như muốn giết chết bọn hắn mà nói, đây còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Cuối cùng, Doãn Bách Xuyên hít sâu một hơi, tiến lên một bước, bái một cái thật sâu rồi nặng nề thở dài nói:
"Đạo pháp của tiền bối cao thâm, chúng ta mặc cảm không bằng! Muốn chém giết muốn róc thịt cứ tự nhiên muốn làm gì cũng được!"
Trong bất tri bất giác, xưng hô Doãn Bách Xuyên đối với Diệp Trần cũng thay đổi thành tiền bối.
Nhưng, sau khi Doãn Bách Xuyên chịu thua, bỗng nhiên đề tài câu chuyện lại xoay một cái, "Tuy nhiên, nếu như tiền bối muốn ép buộc chúng ta giao Thất Diệp Hồi Tiên thảo, nhưng tuyệt đối vẫn không thể được a!"
Hai mắt Diệp Trần khẽ híp một cái, thật ra thì kết quả này cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Dù sao, Thất Diệp Hồi Tiên thảo là một gốc rơm rạ cuối cùng để Tiêu Dao sơn trang bọn họ thoát khỏi Dược Vương tông, không giao ra cũng chết mà giao ra cũng chết, đã đằng nào cũng chết còn không bằng liều một phen.
"Nếu như ta nói, chỉ cần các ngươi giao Thất Diệp Hồi Tiên thảo ra làm trao đổi, ta có thể giúp các ngươi giải độc tính của Phệ Hồn Đan trên người các ngươi? Các vị có ý nghĩ như thế nào?"
Oanh!
Diệp Trần vừa nói lời này ra khỏi miệng, ngay lập tức tất cả năm người Doãn Bách Xuyên đều đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt của năm người đều hiện ra vẻ kích động nồng đậm.
"Chuyện này là thật?"
"Tiền bối ngài thật có thể giúp chúng ta phá giải Phệ Hồn đan?"
Duy chỉ có Doãn Bách Xuyên coi như trấn định, một mặt hồ nghi nói:
"Làm sao tiền bối biết chuyện bí mật của Tiêu Dao sơn trang chúng ta?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Ta chẳng những biết mỗi người các ngươi ở đây đều bị trúng độc Phệ Hồn đan, hơn nữa vẫn luôn bị Dược Vương tông của Bồng Lai tiên đảo quản chế sống không bằng chết!"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!