Mọi người ngay lập tức thi nhau khiếp sợ, vội vàng nhìn lại.
Chỉ thấy, cái đạo thân ảnh ác ma trước đó làm bọn hắn sợ hãi đến phát run, không biết từ lúc nào đã đi chậm chậm từ đằng sau đi tới.
Tất cả mọi người ngay lập tức đều bị dọa cho đứng chôn chân tại chỗ, trong lòng rõ ràng là hận không thể co cẳng chạy đi, thế nhưng cũng không hiểu vì sao, chỉ cảm thấy hai chân run rẩy, sững sờ ngay cả một bước cũng không bước đi được!
Màn thân ảnh như ác ma kia vẫn từ từ đi về phía bọn họ, hơn nữa mỗi bước tiến lên phía trước, sát khí trên người tăng thêm một phần nồng đậm!
Chờ tới lúc đi tới cách mọi người khoảng ba mươi mét, cỗ sát khí cường đại kia đã xông thẳng lên trời, giống như lúc này hắn không phải một người mà là cả thiên quân vạn mã! Muốn nghiền chết mấy người bọn họ!
"Ngươi ngươi...ngươi dừng lại! Nếu tiến thêm bước nữa ngươi có tin ngay lập tức ta sẽ hủy Thất Diệp Hồi Tiên thảo không?"
Tiết Trường Lưu là người đầu tiên thoát ra khỏi đạo sát khí cường hãn kia, lập tức giơ hôm ngọc Thất Diệp Hồi Tiên thảo trong tay lên làm ra vẻ muốn ném.
Tuy nhiên, Diệp Trần chỉ dừng lại một chút, không để ý tới lời đe dọa của hắn chút nào, tiếp tục đi về phía trước, đồng thời thản nhiên nói:
"Ngươi cảm thấy ở trước mặt ta ngươi còn có cơ hội xuất thủ sao?"
Tiết Trường Lưu thấy Diệp Trần thế mà không thèm để ý tới sự uy hiếp của mình, hai con ngươi lập tức co rụt lại, vẻ mặt trắng bệch vô cùng, "Lời này của ngươi là có ý gì? Ta..."
Tiết Trường Lưu đang chuẩn bị tiếp tục lấy Thất Diệp Hồi Tiên thảo ra để uy hiếp Diệp Trần, thế nhưng lại đột nhiên phát hiện, thân thể của mình, cả người đã không theo sự khống chế của mình, thế mà không thể động đậy!
"Ngươi ngươi...ngươi đã làm gì với ta?"
Tiết Trường Lưu chợt phát hiện, nói chuyện thôi mà cũng trở nên vô cùng phí sức, giống như ngay cả miệng của mình cũng không phải là của chính mình!
Không chỉ Tiết Trường Lưu như thế mà những người còn lại, tất cả cũng vô cùng hoảng sợ khi phát hiện mình giống như bị người làm Định Thân thuật, thân thể sững sờ không có cách nào nhúc nhích dù chỉ một chút!
Cho tới bây giờ sau khi mọi người tự mình trải nghiệm, bọn họ mới có thể khắc sâu cảm nhận được sự cường đại của người thiếu niên ở trước mắt này.
Sau đó, theo đó mà tới chính là vô cùng hối hận!
Nếu như sớm biết người trước mắt này có thể luyện chế ra giải dược Phệ Hồn đan, cho dù nói như thế nào thì bọn họ cũng sẽ không đầu nhập vào bên của Hạ Hầu Phương, không những phản bội lại tông môn mà còn bỏ lỡ cơ hội rất tốt đạt được giải dược.
Nếu như sớm biết thực lực của đối phương cường đại đến mức độ như thế này, nói như thế nào bọn họ cũng sẽ không đi tham gia vào kế hoạch trộm cắp Thất Diệp Hồi Tiên thảo.
Vốn bọn họ có thể được sống thêm ít nhất một năm, thế nhưng bây giờ ngay cả cơ hội tham sống sợ chết cũng không có...
Diệp Trần không cần biết bọn họ đang nghĩ gì, thân thể hơi chao đảo một cái, người đã đi tới trước mặt Tiết Trường Lưu, rồi mới nhẹ nhàng gỡ hộp ngọc trong tay của hắn ra cầm vào trong tay.
Từ từ mở hộp ngọc ra, chỉ thấy, nằm trong hộp ngọc là một gốc thực vật hết sức kỳ lạ, dài chưa tới ba thước, toàn thân óng ánh sáng long lanh, tổng cộng chỉ có bảy cái lá, hơn nữa theo thứ tự là đỏ, cam, hoàng, lục, thanh, lam, tử, bảy loại màu sắc khác nhau...
Hô!
Trong nháy mặt hộp ngọc mở ra, một đám khói bảy màu từ bên trong bay ra!
Diệp Trần thấy vậy, vội vàng nhanh chóng khép hộp ngọc lại, đồng thời miệng khẽ hít thật sâu một cái.
Hô!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!