Ánh mắt Doãn Dương sáng ngời, một tay thu hồi tinh thạch màu tím một bên chậc chậc tán thưởng:
– Thần hồn quả nhiên là thuần túy, tư chất tu hành linh pháp của thế tử, nhất định cũng tư chất hơn trời! Nghe nói những vị Võ Thánh cùng Linh Sư đoạt xá, tối kỵ nhất đúng là hồn niệm pha tạp, hỗn tạp, tuyệt không cho Nguyên Hồn tồn tại. Thế tử hắn vẫn còn ký ức khi bé, thần hồn tinh khiết như này thì không phải đoạt xá.
Sơ Tuyết bên cạnh thấy vậy cũng dần dần trút bỏ vẻ khẩn trương, Doãn Dương hiểu rõ cười cười, rồi sau đó là thần sắc dị thường cảm khái nhìn thật sâu Tông Thủ lần nữa. Trong mắt có chờ đợi, có mừng rỡ, cũng có vài phần ghen ghét rất nhỏ.
– Không phải là ký ức của kiếp trước thì cuộc chiến ngày hôm nay đều do bản lãnh của thế tử, hắn là tu tập bí pháp chúng ta không biết mới có thể mạnh mẽ như vậy. Trước kia chỉ biết thế tử bởi vì hai mạch cùng tồn tại không cách nào tu tập bất luận Võ Đạo niệm pháp gì mà không biết thiên tư võ học của thế tử kinh người như thế. Sơ khai thai luân liền đã có thể lướt qua tứ giai, tru sát Võ Sư. Nếu là thế tử có thể thoát khỏi song mạch thân thể, tu thành Thiên Vị Võ Thánh thật không biết thế gian này, còn có người phương nào địch nổi?
Khi mà Tông Thủ thanh tỉnh lại đã là ba ngày sau. Trong đầu phảng phất bị chém thành hai nửa, hỗn loạn và kịch liệt đau nhức.
Thật vất vả mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm trên giường, gối đầu trên đùi Tố Sơ Tuyết.
– Ha ha! Cái gối này thật thoải mái, thơm quá!
Tâm thần say mê khiến cảm giác kịch liệt đau nhức trong đầu cũng giống như giảm bớt không ít. Tông Thủ nhẹ hít hà, sau một khắc trước mắt hắn là một vết đỏ thật dài.
Thể chất Hổ Miêu Nhất Tộc rất bưu hãi, thuốc trị thương Yêu tộc truyền thừa mấy vạn năm cũng có hiệu quả kinh người.
Một thời gian ngắn như thế mà vết thương trên người Sơ Tuyết đã phục hồi như cũ. Da thịt tuyết trắng chỉ còn lại có từng đạo dấu vết màu đỏ, đoán chừng cần mấy ngày nữa là biến mất.
Ngủ mê mấy ngày, trong cảm giác của Tông Thủ, cuộc chiến sinh tử kia phảng phất mới xảy ra trước đó không lâu.
Nhớ tới miệng vết thương trên người Sơ Tuyết mà không khỏi giật mình, trong lòng Tông Thủ run lên vội vàng ngồi dậy, cơ bắp toàn thân như nứt ra khiến Tông Thủ không tự kìm hãm được hút một hơi hàn khí.
Tố Sơ Tuyết dựa vào thùng xe ngủ, cũng bị bừng tỉnh, nàng lẩm bẩm một tiếng, thần sắc lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi.
Sau đó một khắc, chỉ thấy Tông Thủ giống như cười mà không phải cười nhìn mình, mặt phấn đỏ bừng nàng vội vàng đứng dậy.
– Thiếu gia tỉnh rồi!
Trong thanh âm tràn đầy kinh hỉ, bất quá Sơ Tuyết cúi người xuống lộ cặp thỏ trắng ra, khiến người ta hận không thể ôm lấy vùi đầu vào trong đó.
Tông Thủ nhịn không được cười lên, trong lòng thoảng qua kỳ quái, thầm nghĩ lúc trước điểm mạch xoa bóp cho ta không phải rất to gan sao? Vì sao hiện giờ lại thẹn thùng như vậy?
Tông Thủ cố tình muốn đùa giỡn một phen nhưng biết trạng thái của Sơ Tuyết chỉ sợ nói vài câu nàng sẽ chạy mất.
Tông Thủ chỉ có thể lắc đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, cảnh sắc bên đường không còn là cánh đồng hoang vu mà là một đường cái rộng lớn, chung quanh tất cả đều là hạp cốc, bất quá trên đường đi, cũng đã trông thấy không ít người đi đường cùng xe ngựa. Đoán chừng đã ra khỏi Long trạch nguyên, tiến vào đến phụ cận Tô Điện sơn mạch của Đông Cực Vân Hải.
Phụ cận cách đó không xa là Đan Linh Sơn một trong những trú địa của đại phái đệ nhất Đông Lâm Vân Giới – Lăng Vân Tông.
Thế lực Lăng Vân Tông tổng cộng có chín nơi đóng quân khắp Vân Giới phân bố tại ngũ phương vân lục, cùng với trong Vân đảo cỡ lớn bốn phía.
Đan Linh Sơn là một nơi trong số đó, bản bộ chính thức của sơn môn, đây là vân cung thời thượng cổ còn sót lại, ở tiền thế Tông Thủ may mắn gặp qua, xác thực là có quy mô to lớn.
Nhìn hai bên không ngớt không dứt các dãy núi. Lông mày Tông Thủ không khỏi nhẹ cau lại:
– Phải tới Đan Linh Sơn sao? Nghe nói Đan Linh Sơn giấu mình ở trong vụ hải trùng trùng điệp điệp, cứ ba năm vào thời gian đặc biệt mới xuất hiện một lần. Hiện tại chỉ sợ vẫn chưa tới thời điểm.
Tố Sơ Tuyết đã tự trấn tĩnh lại, nghe vậy cười nói:
– Thiếu chủ chẳng lẽ đã quên, năm nay là vòi rồng chi niên! Tính toán thời gian, có lẽ chỉ còn hai tháng mà thôi!
Tông Thủ lúc này mới nhớ lờ mờ, Vân Đảo Vân Giới đại lục đều lơ lửng trên tầng mây. Ước chừng mỗi mười năm thời gian sẽ có đại lượng vòi rồng từ vân hải các nơi nổi lên tản ra bón phía. Thứ nhất là bởi vì từ lực, thứ hai là bởi vì độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày, bất quá đây đều là tri thức đến từ đời sau.
Khi đó nơi đây mây mù nồng hậu dày đặc thế nào cũng sẽ bị thổi sạch, là thời điểm hiện thế của Đan Linh Sơn.
Hếch lên môi, Tông Thủ hơi có không cam lòng. Hắn là vô ý thức không muốn đi an Linh Sơn.
Trong trò chơi kiếp trước hắn có chút ân oán với Lăng Vân Tông mà quan trọng hơn là vị được xưng là Cuồng Huyết Yêu Thánh, Cửu Vĩ Hồ Vương Tông Vị Nhiên – phụ thân của mình sau khi tu thành Võ Thánh, lần nữa hiện thế đã chém giết mười một vị Thiên Vị Võ Thánh đều là xuất thân từ Lăng Vân Tông.
Truyền thuyết là bởi vì ái tử chết thảm mà phụ thân Tông Vị Nhiên của khiến Thiên Hồ Tông Thị toàn bộ diệt tuyệt, lại giận lây sang Lăng Vân Tông, mới một mình một người giết đến tận Đan Linh Sơn khiến cho vô số cường giả tông này vẫn lạc.
Vài thập niên sau trận chiến đó, Lăng Vân Tông vẫn không gượng dậy nổi, thanh thế đi xuống cho tới sau thế kỷ Thần Hoàng mới khôi phục một chút nguyên khí.
Trận chiến này được vinh dự cuộc chiến kinh thế kinh động chư giới. Chỉ là khi đó Tông Vị Nhiên thực sự không phải là thân phận Yêu Vương mà là một người độc hành, Tông Thủ mới nhất thời không thể nhớ rõ chi tiết.
Tông Thủ không biết trong đó, rốt cuộc là có bí mật gì, chỉ biết cái chết của Yêu Vương là một mình một người trốn vào Đan Linh Sơn về sau lại bị Lăng Vân Tông vô tình trục xuất.
Vì thế mới có bù nhìn rồi treo đầu thị chúng.
– Trong Đan Linh Sơn đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Vị Yêu Vương kia đã an bài ái tử của hắn tìm nơi nương tựa Lăng Vân Tông không hề có nguyên do. Vì sao lại bị trục xuất? Thôi, đi xem liền có thể biết thôi, dù sao Đan Linh Sơn cũng phải đi, có một số việc cũng cần kiểm tra mới biết được…
Tông Thủ cười nhẹ, trong mắt toát lên một tia rét lạnh.
Chuyện đó xảy ra không nên nói cho Doãn Dương và Sơ Tuyết, dù sao chỗ đó mình cũng đã đi một lần.
Duy nhất có thể khẳng định là chuyến đi Đan Linh Sơn lần này mặc dù không có nguy hiểm gì những sẽ không bình yên.
Lại nhìn đám mây trên cao, Tông Thủ ẩn ẩn có thể thấy được diều hâu vẫn bay lượn đi theo trên không trung.
Đáng tiếc giờ phút này, trong tay hắn không có cung tiễn hợp tay và sức lực chưa đủ, nếu không với khoảng cách này, chỉ cần một mũi tên có thể diệt sạch chúng. Trong Lục Thần Ngự Đao, đại bộ phận bí quyết đều là vận dụng ám khí nhưng cung đạo cũng nằm trong đó.
Tố Sơ Tuyết trông thấy động tác của Tông Thủ cũng thò cái đầu nhỏ ra nhìn đám mây nói:
– Mấy ngày nay Doãn Thúc đã nghĩ hết biện pháp muốn giết con ưng đó nhưng ba phen mấy bận, đều bị nó đào thoát. Hẳn là có Linh Sư khác khống chế, hơn nữa khoảng cách cũng không xa. Bất quá nơi đây là Tô Điện sơn mạch, những người kia hơn phân nửa không dám động thủ.
Lăng Vân Tông là nơi đóng quân của Đan Linh Sơn nhưng phạm vi thế lực của nó bao trùm cả toàn bộ Tô Điện sơn mạch cùng với bên ngoài Long Trạch Nguyên, thậm chí còn lan ra bên ngoài tới các nước chư thành toàn bộ Đông Lâm Vân Giới.
Nơi đây mặc dù không thấy được người của Lăng Vân Tông cũng không thể hoài nghi năng lực khống chế của tông này đối với địa vực phụ cận.
Trong vạn năm hoang cổ đã có vô số tiền lệ tạo nên vết xe đổ, đặc biệt là mây mù trong thiên địa sắp tán, vô số anh tài tuổi trẻ bái nhập môn hạ Đan Linh Sơn hội tụ chân núi thì lại càng không có ai dám mạo hiểm đi khiêu chiến uy nghiêm của Lăng Vân Tông.
Tông Thủ thản nhiên nhìn con chim ưng kia, hắn không để ý tới nữa mà lại bị vết đỏ dài hẹp trên người Sơ Tuyết hấp dẫn.
Trong lòng khẽ nhúc nhích, Tông Thủ nắm tay của Sơ Tuyết rồi hôn nhẹ những vệt đỏ trên cánh tay hỏi:
– Chỗ này còn đau không?
Sơ Tuyết lập tức bối rối đến nỗi không biết làm sao, nàng dùng sức kéo ra nhưng không được, hai gò má đỏ ửng, thanh âm của nàng nhỏ như muỗi đáp:
– Không đau! Thiếu chủ. Kỳ thật trước kia càng đả thương nặng cũng có, Sơ Tuyết không có việc gì. Sư phụ nói Tuyết nhi như cỏ dại, vô luận chém như thế nào đều có thể dài ra, lại nói chút ít tổn thương của ta sao bằng được Thiếu chủ.
– Cỏ dại?
Tông Thủ nao nao nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Sơ Tuyết không khỏi âm thầm buồn cười. Cũng không biết sư phụ của Tuyết nhi lai lịch ra sao, thật khiến người ta hứng thú.
Tông Thủ cảm giác trong lòng rầu rĩ, nghe ngôn ngữ của Sơ Tuyết thì ba năm này chỉ sợ chịu không ít đau khổ, bị thương là chuyện như cơm bữa.
Còn lần này, nếu như hắn không chiếm cứ thân thể của Tông Thủ thì chỉ sợ đã gặp bất trắc ba ngày trước.
Mà cô bé tai mèo này chỉ mới gần mười ba mà thôi, vận mệnh tàn khốc không kém Tông Thủ chút nào.
Âm thầm cảm thán một tiếng, Tông Thủ cảm thấy đau xót cho nàng.
– Ta là nam tử sao có thể so với nữ hài? Sau này không cần chịu đau nữa, đúng rồi, nàng là thị nữ của ta, không ai có thể gây tổn thương cho nàng.
Nói đoạn, hắn lại hôn vết đỏ trên tay Sơ Tuyết, chỉ cảm thấy làn da của nàng nõn nà, trơn mịn. Tông Thủ nhịn không được liếm liếm vài cái, hương vị thật tuyệt.
Tố Sơ Tuyết lập tức giống như điện giật, chân khí bỗng dưng bộc phát, cuối cùng giật khỏi tay Tông Thủ, toàn thân phát lực nhảy ra ngoài.
Tông Thủ cũng không đi ngăn cản, hắn ngồi ngay ngắn ở trên giường êm cười nhạt nói:
– Tuyết nhi, đừng quên hai ngày nữa tới lúc tắm thuốc, những dược liệu kia nàng đã chuẩn bị tốt chưa?
Bên ngoài thùng xe lập tức phát ra những tiếng loảng xoảng phảng phất vật nặng rơi xuống đất. Tông Thủ lại nhịn không được cười ha ha một hồi có vẻ như rất khoái chí.
Khi mà tiếng cười qua đi, trên mặt Tông Thủ khôi phục vẻ lạnh lùng, hắn bắt đầu kiểm tra tình huống toàn thân.
Tình huống hiện tại tốt hơn hắn dự liệu một chút, một đao bắn ra cuối cùng kia nhiên là đem khí lực cùng tinh khí thần toàn thân hắn rút đi hết, khiến cho chân khí mạch luân không xung đột, khó trách chưa tới ba ngày đã tỉnh.
Chỉ là giờ phút này hắn khó có thể lạc quan được, Tông Thủ phát hiện mình hoàn toàn lâm vào một cái vòng quái dị.
Ngày sau khi tu vi càng tinh tiến, tố chất thân thể càng mạnh hơn thì xung đột hai loại huyết mạch sẽ càng thêm tăng lên.
Nếu như hắn tiếp tục tập võ, tu luyện. Đoán chừng còn chưa chờ hắn phá vỡ thân luân, bản thân liền bởi vì nội thương mà chết.
Trừ phi có một loại lực lượng mạnh mẽ hơn nữa có thể ức chế cả hai hoặc đứng giữa điều hòa.
– Như vậy thì chỉ có lựa chọn Linh Võ song tu chi đạo, nhưng mà phương pháp Linh Sư thì… Xem ra là phải tìm một cơ hội chế tạo hồn hải.
Thấp giọng lẩm bẩm, lông mày Tông Thủ dần dần nhăn lại.
Kiếp trước trong trò chơi, hắn cũng gặp một vài nhân vật khác tu tập linh pháp. Bất quá thời gian quá ít nên thành tựu cũng không như ý người.
Chỉ có phù lục Trận Đạo coi như tương đối khá miễn cưỡng coi là tông sư cấp một.
Dù sao một môn võ tu chi đạo mênh mông bao la, thâm bất khả trắc, khó có thể nghiên cứu kỹ nền tảng bổn nguyên. Hắn kiếp trước làm gì có tâm tư đi tu luyện linh thuật niệm pháp?
Chỉ là hôm nay không có lựa chọn khác.
Đáng tiếc lúc trước Trụ Cực Mệnh Thế Thư đoạt tới tay còn chưa có thời gian đọc đã xuyên tới một vạn năm trước.
Vũ trụ nhị thư này chính là một trong bí điển tu hành cao cấp nhất của Linh Sư trong thế giới tứ phương trăm vạn, vãng cổ lai kim vị chi trụ, tứ phương thượng hạ vị chi vũ. Vũ thư tái không gian chi đạo, trụ thư lục thì gian chi pháp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!