*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gấu túi ôm cây là ôm theo kiểu thẳng đứng, bốn móng vuốt bám chặt lấy thân cây để cho mình không bị ngã xuống. Ngu Chiếu Hàn không cần ôm chặt như vậy bởi vì đã có Thời Độ vững vàng nâng anh lên, hai tay anh chỉ cần ôm lấy cổ của Thời Độ là được.
Ngu Chiếu Hàn đặt cằm lên bả vai của Thời Độ. Tuy rằng anh không nhìn thấy mặt của Thời Độ nhưng lại có thể nghe rõ tiếng hít thở của thanh niên. Tuy rằng anh không béo nhưng lại cao, khẳng định không hề nhẹ. Hô hấp của Thời Độ vẫn luôn vững vàng, dường như ôm gấu túi với cậu cũng không chút vất vả nào.
Đi ngang qua cái gương trong phòng khách, Ngu Chiếu Hàn nhìn thấy cơ thể cao lớn của anh đang ôm lấy người em trai. Rõ ràng anh có một khuôn mặt tinh xảo lạnh lùng, nhưng lại có tính cách thích làm nũng lại dính người khác, nếu như anh có thể trở nên đáng yêu hơn một chút, giống như Phô Mai ấy, vậy thì lúc làm nũng với em trai có phải sẽ không có cảm giác không ổn như vậy nữa không.
Thời Độ ôm Ngu Chiếu Hàn lên cầu thang: “Sao đột nhiên lại im lặng như vậy.”
Trước mặt người khác Ngu Chiếu Hàn thừng xuyên sử dụng hình thức giả ngầu, nghẹn đến quá cực khổ cho nên vừa đến trước mặt cậu sẽ mở ra hình thức nói liên tục không ngừng. Nhưng từ khi cậu ôm gấu túi Ngu Chiếu Hàn, con cá này vẫn chưa hề nói câu nào cả.
Vẫn là nên nói một chút đi, dời sự chú ý, nếu không lực chú ý vẫn luôn đặt ở trên tay, cậu sẽ trở nên ngu ngốc mất.
Ngu Chiếu Hàn ôm sát cổ của Thời Độ, “Timeless, bây giờ anh rất vui, vui vì em chuyển nhượng đến R. H, vui vì em ở bên anh.”
Thậm chí anh còn cảm thấy vui mừng vì Thời Đô thấy được bộ dáng anh mặc áo ngủ khủng long xả stress. Tuy rằng lúc ấy anh thực sự muốn biến mất trên Trái Đất, nhưng hiện tại trong căn cứ có một cảng biển cung cấp chỗ cho anh bơi qua bơi lại, lần này đúng là không thiệt thòi.
“Bây giờ lại nói vật, lúc trước không biết ai luôn miệng nói em không thích hợp với R. H nhỉ.” Thời Độ không dám bước quá nhanh trên cầu thang, “Được rồi, thả lỏng tay, em sắp bị anh ghìm chết rồi.”
“Anh chỉ thả lỏng một chút thôi.”
Trong giọng nói của thanh niên mạng theo ý cười: “Vậy là anh thả lỏng đi, sao vẫn ôm chặt như vậy.”
“Nếu không có ôm em trước thì nhất định Phô Mai cũng sẽ không đòi anh ôm đâu.” Ngu Chiếu Hàn chân thành mà trải lòng mình, “Ở căn cứ, em giống như mẹ anh vậy.”
Thời Độ thiếu chút nữa là đạp phải khoảng không, d*c vọng trần tục nào cũng đều biến mất, “Không thì anh vẫn nên yên lặng đi.”
“Anh nói nốt câu cuối rồi sẽ yên lặng —— sau này anh… Anh có thể tìm em làm nũng không?”
Thời Độ cố ý dụng ngữ khí làm khó: “Nhưng mà em rất bận nha.”
Ngu Chiếu Hàn im lặng một chút, nói: “Anh sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của em đâu. Trước khi anh muốn làm nũng sẽ tìm mẹ anh trước, nếu như mẹ không rảnh thì anh sẽ tìm em.”
Thời Độ ôm Ngu Chiếu Hàn lên bậc thang cuối cùng, vừa bực mình vừa buồn cười: “Nói nửa ngày, chẳng phải em vẫn mẹ nó là lốp xe dự phòng của mẹ anh sao.”
“A, em không được nói tục.”
Phòng của Ngu Chiếu Hàn ở vị trí cuối hành lang, lúc Thời Độ ôm anh đi ngang qua một cánh cửa chợt nghe thấy một tiếng động rất nhỏ. Hai người còn chưa kịp phản ứng lại đây là tiếng mở cửa thì đã thấy một bóng người cao lớn đứng đó.
Dưới ánh đèn trên hành lang, Ngu Chiếu Hàn ngồi trên tay Thời Độ, trong lồ ng ngực của cậu chậm rãi quay đầu, đối diện với tầm mắt của thanh niên cơ bắp Tiểu Giang.
Thời Độ: “…”
Ngu Chiếu Hàn: “…”
Giang Địch: “…”
Ba người sáu mắt nhìn nhau, không khí không thể nói là có chút lúng túng, mà là vô cùng lúng túng.
Ngu Chiếu Hàn không thể không thừa nhận, Giang Địch thật sự ngầu hơn anh nhiều. Hơn nửa đêm rời giường, nhìn thấy đội trưởng lạnh lùng giống như gấu túi mà treo trên người đồng đội, Tiểu Giang vẫn có thể điềm nhiên không chút sợ hãi, phản ứng còn không lớn bằng hôm qua bị anh đạp trúng một chân,
Phản ứng đầu tiên của Ngu Chiếu Hàn chính là giả chết. Chết rồi thì không có cách nào để đi lại được nữa, Thời Độ ôm anh như vậy là đúng tình hơp lý.
—— Tình lý cái quỷ ấy, ánh mắt anh mở to như vậy, làm gì có bộ dáng như đã chết rồi.
Thời Độ vỗ lưng Ngu Chiếu Hàn, không chút hoang mang mà nói: “Chân đội trưởng không cẩn thận bị bong gân, tôi ôm anh ấy trở về phòng.”
Không đúng, lô-gich này không đúng. Chỉ là bong gân, dựa vào tính cách của Shine thì nhiều nhất cũng chỉ là để Thời Độ đỡ anh lên tầng, vẫn không thể giải thích được kiểu ôm gấu túi này mà.
Nhưng mà dường như Giang Địch không thèm để ý đến cái này, cậu ta nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của Ngu Chiếu Hàn hỏi: “Nghiêm trọng không?”
Ngu Chiếu Hàn cho là đã tránh được một kiếp, ở trong lồ ng ngực của em trai nghiêm mặt nói: “Không nghiêm trọng.”
Giang Địch nói: “Tôi ra hiệu thuốc mua thuốc.”
“Không cần, ” Thời Độ cười cười, “Đội trường có tôi chăm sóc.”
Thời Độ ôm Ngu Chiếu Hàn vào phòng, đặt anh xuống ghế, hoạt động cánh tay một chút.
“Có chút phiền toái.” Ngu Chiếu Hàn buồn phiền, “Một lời nói dối, thường cần vô số lời nói dối để bù lại.”
Thời Độ nhíu mày: “Vậy em nên nói như thế nào? Nói chân đội trưởng không có chuyện gì, chỉ là đội trưởng muốn ôm hay sao?”
Ngu Chiếu Hàn trầm ngâm nói: “Trước mắt chỉ có thể tiếp tục đóng kịch.” Anh đi tới trước két sắt, dùng chân thể che chắn mật khẩu không cho Thời Độ nhìn, sau đó lấy ra một vật giống như một cái đũa, kéo hai ba lần liền thành một cây gậy cao tầm hai phần ba Phô Mai.
“Sao anh lại có gậy?” Thời Độ hỏi xong liền cảm thấy chính mình đã hỏi nhiều. Trong két sắt của Ngu Chiếu Hàn có cả con vịt nhỏ, có gậy cũng là điều bình thường.
Ngu Chiếu Hàn sửa lại: “Không phải gậy, là quyền trượng.” Đầu của quyền trượng có hình con rắn, cực kỳ ngầu.
“Có gì khác nhau?”
“Quyền trượng nghe có phong cách hơn chút, hơn nữa quyền trượng có phép thuật.” Ngu Chiếu Hàn ấn xuống một cía công tắc trên quyền trượng, đầu rắn tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, “Xem này.”
Thời Độ vỗ tay mỉm cười: “Lợi hại lợi hại.”
Ngu Chiếu Hàn đến hừng đông mới ngủ, lúc tỉnh lại đã là buổi trưa, lão Đàm gọi anh trong nhóm chat mấy lần, bảo anh xuống dưới ăn cơm.
【 lão Đàm: Ngày hôm nay dì xin nghỉ, đã gọi món ở nhà hàng tư nhân cậu thích nhất đấy Shine 】
Ngu Chiếu Hàn nhắn lại một chữ “Được” vào trong nhóm, rời giường đánh răng rửa mặt. Vì phối hợp với quyền trượng, anh còn cố ý mặc một cái áo gió màu đen, chính là cái loại nếu như có gió thổi tới thì sẽ bay bay ra đằng sau ấy.
Anh vừa muốn ra khỏi phòng, Thời Độ đã gửi tin nhắn tới.
【Timeless: Tiểu Giang đã nói chuyện anh bị què cho mọi người rồi 】
【Shine: (=oДo=) 】
【Timeless: Nhưng cậu ta chưa nói đến chuyện ôm gấu 】
【Shine: Híc híc 】
Tiếng gõ cửa vang lên. Ngu Chiếu Hàn hỏi: “Ai?”
Người bên ngoài có giọng trầm thấp: “Là tôi.”
Ngu Chiếu Hàn mở cửa, nhìn thấy một thân cơ bắp hồng nhạt, anh lập tức hạ giọng càng thấp hơn thanh niên cơ bắp này: “Cậu đến rất đúng lúc.”
Giang Địch: “Hả?”
Ngu Chiếu Hàn sửa sang lại nút buộc của tay áo áo gió, chậm rãi nói: “Có một số chuyện, tôi không hy vọng người khác lắm miệng, hiểu không.”
Giang Địch gật đầu: “Hiểu rõ. Chân của anh không tiện, tôi cõng anh xuông.”
Ngu Chiếu Hàn hơi run run, chữ “Không” chưa kịp nói ra khỏi miệng, Giang Địch đã đến trước mặt anh cong lưng, ra hiệu anh tiến lại.
Thời điểm Ngu Chiếu Hàn mở miệng lần nữa, tiếng nói nhẹ nhàng chậm chạp hơn không ít: “Tôi đã tốt rồi, có thể tự đi, cảm ơn.”
Giang Địch cũng không kiên trì: “Tôi giúp anh.”
Ngón tay Ngu Chiếu Hàn cựa quậy, cuối cùng chậm rãi giơ tay lên trước mặt Giang Địch.
Giang Địch đỡ Ngu Chiếu Hàn đi xuống tầng. Sự kết hợp giữa đóa hoa lạnh lùng cùng thanh niên cơ bắp cao to, giống như đại tướng quân dũng mãnh đang dìu hoàng đế xinh đẹp vào triều vây. Toàn bộ thành viên trong đội đều nhìn về phía Ngu Chiếu Hàn, trên khuôn mặt đều hiện vẻ thân thiết.
Splendid: “Nghe Tiểu Giang nói đội trưởng bị bong gân, không sao chứ?”
Tề Hiến: “Cơm nước xong anh đưa đội trưởng đến bệnh viện khám.”
Lão Đàm: “Có cần anh nói với ông chủ nhỏ nên lắp một cái thang máy trong biệt thự không?”
Phô Mai: “Đội trưởng có đau hay không?”
Lục Hữu Sơn: “Còn may còn may, không phải là bong gân tay.”
Thời Độ cũng ý tứ một chút: “Đội trưởng thật thê thảm nha.”
Ngu Chiếu Hàn ngồi xuống chỗ ngồi của mình, hiếm khi ôn òa nói thêm mấy câu: “Không có chuyện gì, không đến bệnh viện, cũng không cần lắp thang máy. Đã hết đau, mọi người không cần lo lắng cho tôi.”
“Thật sự không có chuyện gì sao?” Thời Độ cười nói, “Không có chuyện gì thì anh thử đi hai bước xem nào.”
Ngu Chiếu Hàn thật muốn cắn em trai một cái. Để chứng minh mình thật sự không có chuyện gì, anh đứng dậy muốn đi rót nước. Giang Địch phát hiện ý đồ của anh, tiếp nhận cốc nước, tình nguyện làm chân chạy vặt.
Phô Mai hơi nhướng mày, cảm thấy chuyện này cũng không đơn giản. Cậu và Tề Hiến xì xào bàn tán: “Hiến Hiến, sao em cảm thấy Tiểu Giang đối xử rất tốt với đội trưởng, là em bị lỗi giác sao?”
Tề Hiến nói: “Anh cũng cảm thấy hình như Tiểu Giang là fan của đội trưởng.”
“Nhưng mà Tiểu Giang không giống như người sẽ theo đuổi thần tượng mà.”
Tề Hiến cười nói: “Em có biết điều này nghĩa là gì không?”
Phô Mai hỏi: “Cái gì?”
Trong con mắt híp lại của Tề Hiến tràn đầy thưởng thức: “Có nghãi trước vẻ đẹp tuyệt đối, thẩm mỹ của mọi người đều giống nhau.”
Phô Mai bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Cơm nước xong mọi người lại bắt đầu huấn luyện như thường lệ. Cứ mỗi lần Ngu Chiếu Hàn bước đi lại nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm của người khác như muốn chắc chắn anh sẽ không có chuyện gì khiến cho anh cũng không muốn đi lại nữa. Phô Mai thấy anh đi lại cứng ngắc như vậy, vẫn luôn nói với Thời Độ: “Không phải là đội trưởng đang cậy mạnh đấy chứ?”
Thời Độ nói, “Không thì để anh ấy chạy 800m cho anh xem?”
Có lẽ Thời Độ nói đúng ——mọi người ở R. H đều sợ đội trưởng, nhưng đồng thời cũng đang chiều Cá Cá theo cách của mình.
Tuy rằng anh què là giả, nhưng quan tâm của mọi người với anh vẫn là sự thật. Trong lòng Ngu Chiếu Hàn cảm thấy có chút hổ thẹn, thậm chỉ còn muốn dứt khoát nói thật với mọi người. Nhóm nhan khống thích anh như vậy, dù thiết lập tính cách của anh có hỏng thì có sao đâu.
Ngu Chiếu Hàn vừa mới có suy nghĩ này, quay đầu lại nghe thấy Phô Mai cười hì hì nói với Tề Hiến: “Hôm nay thoạt nhìn đội trưởng ôn nhu hơn trước đây nhiều, anh nói xem, nếu như em trộm lười biếng luyện thiếu một giờ, liệu đội trưởng có mắng em không?”
Ngu Chiếu Hàn: … A.
Ngu Chiếu Hàn quyết định phong Tiểu Giang cùng Splendis làm Quý nhân, lão Đàm là Hộ bộ Thượng thư. Còn Lục Hữu Sơn, vẫn tiếp tục làm một mưu sĩ không danh không phận đi.
Lục Hữu Sơn mở dữ liệu lịch sử chiến đấu của Ngu Chiếu Hàn, hỏi: “Shinesao hôm qua cậu đánh Virus nhiều như vậy?”
Splendid đang đánh xếp hạng không nhịn được liền ngẩng đầu nhìn Ngu Chiếu Hàn.
Huấn luyện viên có thể xem lịch sử chiến đấu của mỗi một tuyển thủ, cái này cũng không có gì cần che giấu. Ngu Chiếu Hàn ăn ngay nói thật: “Giúp Timeless luyện Ninja.”
Splendid cắn răng, cưỡng bách bản thân mình đem lực chú ý đặt vào trận đấu đang chơi.
Lục Hữu Sơn tràn đầy phấn khởi nói: “Đã lâu không thấy cậu chơi Virus, cảm giác thế nào?”
“Vẫn được.”
“Cậu chơi một trận, để tôi nhìn xem.”
Cơ hội xem đội trưởng chơi súng ngắn không nhiều, Phô Mai, Tề Hiến cùng Giang Địch đều đứng ở phía sau nhìn anh chơi. Ngu Chiếu Hàn tiến vào trò chơi, vào một phòng, trước khi đồng đội lựa chọn Virus đã nhanh chân chọn rồi khóa lại luôn.
Chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp tết tóc hai bên, mặc quần áo thủy thủ, cái ba lô tai thỏ được đeo lệch một bên vai xuất hiện trên màn hình —— trò chơi sẽ tự động lưu bộ đồ thời trang lần trước mặc, sau khi khóa lại thì càng không thể thay đổi.
Ngu Chiếu Hàn nhìn bộ thời trang được mình tỉ mỉ phối hợp tốn 199 RMB, tay cầm chuột cứng lại.
Phô Mai bối rối hỏi: “Có phải tui bị mù rồi không?”
Tề Hiến: “Cái ba lô này thật đáng yêu, cái tai giống tai của Tiểu Quỳ.”
Giang Địch thấp giọng nói: “Bị hack tài khoản sao?”
Lục Hữu Sơn nghiêm túc: “Có khả năng này, nhất định phải điều tra rõ ràng. Shine, trước hết cậu sửa lại mật khẩu đã, vạn nhất có người nào đó dùng tài khoản của cậu đi làm mấy chuyện buồn nôn thì phiền toái.”
Tề Hiến cười nói: “Em nhớ là Phô Mai biết mật khẩu của đội trưởng. Phô Mai, có phải em lén đăng nhập vào tài khoản của đội trưởng thay đổi bộ thời trang này không?”
Phô Mai hô to oan uổng: “Không phải em mà! Em không thích quần áo thủy thủ, dù là đổi thời trang thì cũng đổi theo phong cách lo lita! Huấn luyện viên cũng biết mật khẩu của đội trưởng mà, sao anh không nghi ngờ anh ấy!”
Trong thời gian mấy người nói chuyện, bộ óc ưu tú của Ngu Chiếu Hàn đã nghĩ xong cách ứng phó. Việc này cũng không khó lắm, tuyển thủ chuyên nghiệp đều lấy cảm giác tay làm chuẩn, chỉ cần nói anh dùng bộ thời trang này có cảm giác tốt nhất, mọi người nhất định sẽ hiểu.
Ngu Chiếu Hàn hắng giọng một cái, nói: “Bộ thời trang này là do tôi tự mặc, bởi vì…”
“Bởi vì em thích.” Đã xem đủ náo nhiệt rồi nên thanh niên nhấc tay lên tiếng, “Em thích xem thiếu nữ xinh đẹp mặc quần áo thủy thủ, cho nên đòi đội trưởng mặc cho em xem.”
Editor: Chúc mừng Thời Độ được phong làm Hoàng quý phi, cách Hoàng hậu chỉ còn một bước nữa thôi. ≧✯◡✯≦
Khả năng cao cây quyền trượng của Cá Cá có hình kiểu này ≧°◡°≦