Cầm điện thoại thôi mà loáng cái cũng thấy phỏng tay.
Phương Việt vội vàng nhét nó vào túi, mắt không thấy tâm không phiền, sau đó đi nhanh như gió đến phòng tự học.
Giữa đường có cửa hàng tiện lợi, cậu chần chừ một lúc rồi vẫn quyết định đi vào, tính mua một chai nước.
Khi đứng trước tủ lạnh chọn đồ, cậu nhìn qua loa, bỗng chú ý tới một hàng nước trái cây vị chanh tươi.
Bây giờ, người ta đều làm vỏ đồ uống khá sặc sỡ, cái hãng nước chanh kia còn in các loại câu khích lệ ngắn lên mỗi chai.
Phương Việt ngừng lại là bởi cậu đọc được một câu trên đó:
"Tớ sẽ tiêu diệt hết những chuyện quấy rầy đến bạn nhé!"
Trên vỏ chai còn vẽ một quả chanh đã được cắt ra, sau đó thêm vào hai cánh tay của con người cùng ánh mắt và nụ cười mang vẻ quở trách, đồng thời còn để cho nó khoe ra mớ cơ bắp để chứng tỏ rằng mình khá săn chắc.
Ý đồ của những mẫu bao bì như thế này là để thể hiện sự giàu dinh dưỡng của nước trái cây, có thể giúp người ta khỏe hơn.
Mấy chai bên cạnh cũng ghi vài câu na ná nhau như "Hôm nay cũng là một ngày thật sung sức", "Phải nhớ ăn trái cây mỗi ngày đó nha!".
Thế nhưng Phương Việt cứ đứng tại chỗ, nhìn một lúc lâu.
Thật ra, cậu cũng không biết mình đang nhìn cái gì, chỉ không hiểu vì sao lại khá để ý đến những câu văn đó.
Cuối cùng, cậu không kiềm được lấy chai nước chanh kia và một chai nước lọc ra để thanh toán.
Sau khi đến phòng tự học, Phương Việt ngồi xuống rồi mở cặp, ngoại trừ giáo trình và máy tính còn phát hiện ra một quyển sách có bìa da màu bạch kim.
Mấy giây sau cậu mới phản ứng lại, nhớ ra đây là quyển sách mà cậu đã mượn trước hôm bị thương ở bảo tàng mỹ thuật.
Vốn dĩ đang định cẩn thận đọc và phân tích nó, ngờ đâu lại bị "tai nạn đổ máu" bất ngờ ập đến, làm đảo lộn thời gian biểu, cậu cũng quên mất chuyện này.
Nhưng mà, sao sách lại nằm trong cặp của cậu? Phương Việt nhớ rõ rằng cậu đã cẩn thận cất nó lên giá sách trên bàn học rồi.
Cậu trầm ngâm một lúc, lựa chọn không mở nó ra, mà mở điện thoại trước.
Cậu sao chép đường link diễn đàn vào trình duyệt rồi ấn tìm kiếm.
Lướt xem diễn đàn một chút, có thể phát hiện chút gì mới không nhỉ?
—— Có thật.
"Đăng lại.
Có ai muốn bàn luận một chút về thiết lập của thần linh sa đọa không ạ? Mình nghiên cứu dựa theo sách một chút thì phát hiện chỉ có mỗi thần V là được xác nhận là sa đọa, thế thì cái vực sâu kia lớn mạnh kiểu gì được vậy?"
Ở đầu trang có một bài viết đã thu hút sự chú ý của Phương Việt.
Cậu hơi ngạc nhiên, ấn vào.
Cậu vẫn còn nhớ bài viết này.
Lúc đó là lần đầu tiên cậu thấy cái tên "Vernes", cũng chính là cái tiêu đề này.
Bài viết này khi ấy bị quản trị viên khóa bình luận một cách dứt khoát, sau đó cũng bị xóa đi vì dám ghi thẳng tên thần linh ra.
Lần này người đăng bài làm đúng quy tắc nên may mắn không bị xóa, trong bài đã không có ít người bình luận.
Bình luận 1: Người đăng bài là người mới à?
Bình luận 2: Mình đoán bạn viết bài này thật ra chưa đọc sách đâu...!Vấn đề này dùng chân để hỏi đấy hả?
Bình luận 3: Thái độ bạn bên trên khó chịu thế.
Người ta chỉ hỏi mà thôi, không trả lời thì cũng không cần châm biếm đâu nhé.
Mình chịu trách nhiệm trả lời bạn nhé, bạn về đọc thêm trong sách đi.
Vực sâu không phải sau đó mới khuếch đại, mà nó vốn dĩ đã tồn tại rồi, chẳng qua là trước kia ở trạng thái được đóng kín.
Hơn nữa, cũng không phải vì sa đọa mới bị rơi xuống vực sâu, mà là rơi xuống vực sâu xong rồi mới bị sa đọa, tiêu đề của bạn không có quan hệ nhân quả gì hết.
.
Truyện Gia Đấu
Bình luận 4: Đây mình chia sẻ một cái liên kết, cũng đã có một bài thảo luận tương tự về vấn đề này rồi, bạn có thể đọc một chút nhé.
[Link]
Bình luận 5: Bạn thứ 3 thứ 4 kiên nhẫn thế, mình cũng không biết sao người đọc thần thoại nửa vời như bạn đăng bài mò được vào đây, cạn lời.
......
Phương Việt im lặng lướt tiếp xuống phần bình luận, mặc dù mấy điều mà những người này nói cậu hoàn toàn không hiểu, nhưng cảm thấy bọn họ rất lợi hại.
Sau đó, cậu ấn vào liên kết ở bình luận thứ tư, phát hiện ra đó cũng là một bài viết mà cậu đã đọc qua.
"Thảo luận: Ma nhân, Dạ Oanh và Hải yêu được phóng thích rốt cuộc có phải do thần V làm hay không."
Đây là một bài viết có tương tác rất cao, dù sao số lượng thành viên của diễn đàn cũng chỉ có hai con số, mà bài viết này đã có hơn ba mươi người bình luận.
Phương Việt đã suy đoán được từ một bài viết, mấy người trên này dùng tên "thần V" để gọi Vernes.
Đã như thế, tất nhiên cậu phải để ý hơn một chút, dù sao thì cái tên này cũng được nói là thần hộ mệnh của cậu.
Cậu phân tích kỹ càng thông tin trong bài viết, sau đó lướt xuống bình luận.
Mặc dù không hiểu bối cảnh câu chuyện mà đám người này thảo luận, nhưng từ những bình luận này, cậu cũng đã tổng kết được quan điểm của đa số người về vấn đề đó.
Có một người còn bình luận cực kì phẫn nộ, giọng văn rất kích động, dường như là fan cứng của Vernes.
"Mình thấy cái tiêu đề này thật cạn lời, cáu đến mức suýt nữa bật khóc.
Vái lạy bạn đăng bài, mình không biết bạn là tín đồ của vị thần linh nào, đoán không lầm thì chắc bạn tín ngưỡng thần Y ha.
Nếu như không phải thần V lựa chọn nhảy xuống và bị vực sâu cắn nuốt, thì nó vĩnh viễn không đóng lại được.
Dạ Oanh, Ma nhân và Hải yêu gì đó cũng không cần phá vỡ chướng ngại nữa, thế giới xong đời ngay và luôn.
Các bạn cứ chú ý sự "sa đọa" của thần V, thế sao không chú ý đến lí do ngài sa đọa đi ạ? Là bởi vì ngài thật sự là vị thần linh thương xót nhân gian OK? Hơn nữa, thắc mắc về sự tồn tại của Ma nhân Hải yêu cũng được, nhưng trong sách rõ ràng đã viết Dạ Oanh tự xông ra ngoài, còn muốn đổ tội cho thần V! Mình phục các bạn rồi!"
Phương Việt đọc nhẩm trong lòng theo ngữ điệu của người này, không khỏi há miệng ngạc nhiên.
Tình cảm của bạn này thật sự rất chân thành đó.
"Ôi, bạn không cần kích động như vậy đâu, mình đã nói là tham khảo là được rồi.
Mình không có ý phê phán gì cả, chỉ là không giải thích được sự xuất hiện của Ma nhân và Hải yêu thôi, đột nhiên vì cần phải trừng trị loài người, chỉ có thần linh bị vực sâu nhuốm đen mới có thể làm được chứ nhỉ?"
Sau đó, chủ bài viết cũng tự đi trả lời lại bình luận kia.
Phương Việt nhìn trận cãi cọ kịch liệt đó, lướt đến hết rồi nhưng vẫn chưa thấy thỏa mãn.
Cũng không còn bài thảo luận nào mới nữa.
Cậu chỉ có thể tiếc nuối thoát diễn đàn, nhưng cũng cảm thấy càng hứng thú với quyển sách này.
Đang định mở ra đọc, có một cánh tay ở đằng sau đập lên bả vai cậu.
Tim của cậu rơi mất một nhịp.
Cậu nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy bà bói đang ôm hai quyển sách, kinh ngạc nhìn cậu.
"Sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi, tôi đang hỏi cậu lúc nào thì xem bói được đó, không ngờ lại gặp cậu ở đây." - Cô nói thầm với Phương Việt.
Phương Việt mắt chữ A mồm chữ O, nhớ tới việc mình đã xóa ứng dụng nhắn tin chỉ vì trốn tránh câu trả lời từ Mạnh Duy Nhất.
"Xin lỗi, tôi chưa mở điện thoại." - Cậu cũng thì thầm lại.
Bà bói là cách gọi kính trọng mà Phương Việt gọi đối phương, tên thật của cô là Hàn Anh Lô, tóc xoăn nhuộm hồng, là một cô gái năng động giống y chang cái tên.
"Ừa, tôi mới mua một bộ bài mới, nếu bây giờ cậu có thời gian thì tôi xem cho cậu luôn!" - Cô phấn khởi nói.
"Được, tôi với cậu đi ra ngoài đi."
Phương Việt chú ý tới, bộ dạng của đối phương có lẽ là đang chuẩn bị rời khỏi phòng tự học, nhanh nhẹn cất sách vở mà cậu không có dùng đến, đi ra ngoài theo Hàn Anh Lô.
"Cậu đi xuống quán cafe ở quảng trường chờ tôi, tôi đi lấy hàng được giao, sau đó ngay lập tức tìm cậu." - Cô cười hì hì, gửi nhờ túi xách, ngỏ lời muốn cho Phương Việt làm người mở hàng bộ bài mới của cô.
Phương Việt nghe theo, trong lòng còn có chút mong đợi nho nhỏ.
Mặc dù, buổi xem bói này cậu cũng không biết là mình hẹn vào lúc nào.
Cậu vào quán cafe, tìm một không gian kín, gọi hai ly nước rồi chờ người tới.
Trong khoảng thời gian này, cậu đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi.
Vì tránh để bỏ sót nhiều thông tin, cậu lại lặng lẽ tải lại We Chat.
Vốn đã chuẩn bị đối mặt với lời từ chối, ai mà biết được qua một buổi sáng, Mạnh Duy Nhất vẫn chưa trả lời cậu.
Bỗng nhiên, Phương Việt cảm thấy mất mát vô cùng.
Tâm trạng cậu phức tạp, gõ rồi lại xóa nhiều lần, sắp xếp ngôn từ thật chuẩn mới gửi đi một tin: "Vừa mới chơi thua truth or dare với bạn, tin nhắn ban nãy là tôi đùa dai, xin lỗi."
Lời nói dối vụng về này là thể diện cuối cùng của cậu, mặc dù cậu cũng không cho rằng sẽ có người chơi trò này vào lúc bảy giờ sáng...
Thật may là chưa bị chặn, Phương Việt thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện có người theo đuổi rồi chặn cậu khi trước còn sờ sờ ra đấy, suýt chút nữa cậu đã cho rằng Mạnh Duy Nhất cũng trúng chiêu.
Cho nên, tại sao Mạnh Duy Nhất vẫn chưa trả lời cậu, chẳng lẽ là chưa thức dậy?
"Sorry, để cậu chờ hơi lâu rồi, tôi còn chạy về ký túc một chuyến lấy bài Tarot."
Thời gian để cho cậu suy nghĩ lung tung cũng không còn nhiều.
Bà bói hùng hổ chạy vào, còn cầm trong tay hai cái hộp rất đẹp.
"Không có đâu, nhanh mà.
Buổi chiều ba giờ tôi mới vào học, không cần gấp." - Phương Việt đưa nước uống qua.
Hàn Anh Lô cũng không khách sáo, uống ừng ực vài hớp, trong miệng phát ra một tiếng "khà" đầy thỏa mãn.
Cô mở hộp, lấy ra một cái khăn trải bàn hình ngôi sao David, trùm lên trên bàn.
Dưới con mắt của Phương Việt, cô nhàn nhạt nói ra bốn chữ: "Cảm giác nghi thức."
"Làm khách hàng đầu tiên của tôi, ngoại trừ việc xem lời chỉ dẫn của thần hộ mệnh, tôi sẽ tặng cậu một phần xem tình duyên nữa! Đều là trận bài mà hôm qua tôi mới học được trong giáo trình, hì hì."
"Ừm cũng được, cậu vất vả rồi." - Phương Việt không khỏi bật cười.
Trước kia, Hàn Anh Lô cũng chỉ xem bản đồ sao, lần đầu tiếp xúc với xem bói, lấy cậu ra làm chuột bạch.
"Được rồi, chúng ta thử cái này một chút đi." - Cô rút bài Tarot ra, hướng dẫn Phương Việt tự nhẩm thắc mắc về tình duyên của mình ở trong lòng, thỉnh cầu bài Tarot đưa ra chỉ dẫn.
Phương Việt từng có kinh nghiệm của lần trước, nên lần này thành thạo hơn rất nhiều, bọn họ đã nhanh chóng rút bài thuận lợi.
Vẻ mặt Hàn Anh Lô nghiêm túc, xếp bảy lá bài mà cậu chọn thành một chữ V.
"Một nửa bên trái miêu tả trạng thái của cậu, nửa bên phải miêu tả người yêu tương lai." - Cô chỉ lá bài nằm ở giữa chữ V, mở miệng nói: "Còn lá này, là đề xuất của bài Tarot cho cậu.
Bây giờ tôi sẽ lật bài lên nhé."
Tình huống bây giờ không có không khí tràn đầy cảm giác huyền bí như lần đi vào tiệm xem bói kia, nhưng Phương Việt vẫn rất tập trung, trịnh trọng gật đầu.
"Phew..." - Hàn Anh Lô mới học chưa lâu nên chưa quá rành, lật lá thứ nhất lên rồi thở một hơi nhẹ nhõm - "Vị trí của lá này đang nói đến những mối tình cậu đã trải qua, ừm, The Hanged Man."
Theo lời cô nói ra, từng lá bài trên bàn lộ ra chức năng thật sự.
"Lá thứ hai miêu tả tình trạng bây giờ của cậu, lá thứ ba nói về mối tình sắp xảy đến với cậu, lần lượt là The High Priestess và Five of Swords."
Hàn Anh Lô vừa nói, vẻ mặt càng nghiêm trọng, nhìn những lá bài mang ý nghĩa không quá tốt này, mà Phương Việt cũng thay đổi tâm trạng.
"Đừng vội, chúng ta nhìn thêm bài ở bên đây, rồi lật nốt lá đề xuất này."
"Lá thứ tư miêu tả đối phương là người như thế nào, ơ, là The Devil à...!Lá thứ năm nói về mối tình mà đối phương đã trải qua, uây, Three of Swords, người yêu là con trai..."
"Lá thứ sáu là kết quả tình yêu của hai người, Five of Cups."
"Cuối cùng, lá bài đề xuất, là The Lover!"
Mỗi lần cô nói qua về những lá bài, biểu cảm đều rất phong phú, có khi kinh ngạc, có khi xúc động vui mừng, Phương Việt không nhịn được mà thấy bối rối.
Có vài lá cậu đã từng nhìn qua, ví dụ như cái lá The Devil với The Lover đó, lần xem bói trước kia cũng xuất hiện.
"Trước hết tôi nói sơ qua một câu nhé." - Hàn Anh Lô tỏ vẻ bí hiểm, đứng lên vỗ bả vai Phương Việt, thở dài rồi ngồi về chỗ, trân trọng nói: "Về sau, cậu có thể sẽ nghênh đón một cuộc tình cực đoan đấy!"
"Là sao?" - Phương Việt ngây người.
"Cậu không xem phim truyền hình à, ví dụ như mấy cái thể loại "cường thủ hào đoạt", "ngược luyến tình thâm" ấy...!Hoặc như kiểu, tôi lấy ví dụ cho cậu, trong phim, vị phi tần mà hoàng đế thích nhất mắc bệnh, hoàng thượng bèn nói với thầy thuốc "Không chữa khỏi cho nàng, ta chôn các người theo", cái này gọi là cực đoan, hiểu không?" - Hàn Anh Lô chớp mắt, không biết cô lại lén lút ảo tưởng ra câu chuyện gì, còn cười lên.
Khóe mắt Phương Việt hơi nhăn lại, sau đó chỉ biết dở khóc dở cười.
Cậu im lặng chỉnh lại tư thế ngồi, thả lỏng bả vai đang căng thẳng của mình.
Quyết định coi lần xem bói cùng thầy bói gà mờ này thành một lần xem cho vui, nghe xong rồi quên.
Bà bói còn chưa biết cô đã đánh mất niềm tin của khách hàng, ngừng cười, cầm lá "The Hanged Man" lên, mở miệng: "Lá này không quá chính xác đâu.
Tiểu Hoàng nói với tôi, cậu chưa yêu đương bao giờ.
Có thể ý của nó là, cậu đã từng có một khoảng thời gian tình nguyện hy sinh, không cần đối phương dùng tình yêu để báo đáp."
Phương Việt muốn đáp lại một câu "Không đúng lắm", nhưng khi cậu nhìn đến hình ảnh trên lá bài, có một người bị treo ngược lên thân cây, lồng ngực bỗng nhiên đau nhói, buồn phiền không biết từ đâu nặng nề dâng lên, mãi cũng không nói lên lời..