Ngon quá.
Đây là món ăn ngon lành mà nó chưa bao giờ được thưởng thức.
Ngon đến mức nó muốn nhai nát cả đĩa và nuốt hết vào trong bụng.
Bridge ngơ ngẩn liếm cái miệng còn dính thức ăn của mình, ánh mắt đờ đẫn nhìn bàn ăn trống không.
Rõ ràng đã ăn rất nhiều, nhưng ham muốn được ăn tiếp trong nó đang tràn ngập như thể nó chưa từng no bụng.
Nếu như có người có thể cho nó ăn thêm một chút, thì dù ra điều kiện gì nó cũng sẽ đồng ý.
Ferguson dùng ánh mắt đục ngầu của mình nhìn mọi người, bất thình lình lên tiếng: "Hình như thức ăn ít hơn buổi sáng, với cả còn ít hơn cả tối hôm qua."
Đa số mọi người đã ăn uống xong xuôi, nhưng bọn họ vẫn ngồi yên ở chỗ cũ vì ăn chưa đã miệng.
Họ nghe Ferguson nói vậy thì đồng loạt nhìn, người nào người nấy giữ im lặng với những vẻ mặt thật khác nhau.
"Nhưng mà ngon hơn." - Ở cuối bàn ăn vang lên một giọng lẩm bẩm.
"Chắc chắn kém xa bọn họ." - Ferguson tiếp tục lạnh lùng nói, hình như ông ta đã không thể khống chế ý muốn lên án của mình nữa - "Tao đang nói đến, cái đám người thượng đẳng kia ấy."
"Nhà tư bản luôn cao quý, không phải à?" - Một tên đàn ông gầy nhom ngồi bên cạnh nói với giọng kì quái - "Thức ăn từ trước đến giờ đều do nhà Scott phân phát."
"...!Dựa vào cái gì?"
Giọng nói của bọn họ được hạ xuống rất thấp, nhưng trong phòng ăn tĩnh lặng thế này lại có thể lọt vào tai của người khác một cách rõ ràng.
Có lẽ cuộc đối thoại được phát sinh trong yên lặng đó đã khiến không ai có thể thốt lên lời.
Những người khác nhìn chằm chằm mặt bàn, sau khi hai người kia không nói chuyện nữa, bọn họ lập tức lặp lại động tác trước đó của mình, chậm rãi nhìn và tập trung tìm kiếm mỗi một nơi.
Nếu như phát hiện có chỗ nào đó còn sót lại một chút đồ ăn thừa, họ sẽ mừng rỡ nhảy chồm hổm rồi dùng tay bốc chúng lên để bỏ vào miệng, vừa ngậm vừa "nhận xét" đi "nhận xét" lại.
Bất kỳ một người nào nhìn thấy cảnh tượng này đều sẽ cảm thấy buồn nôn, nhưng bọn họ, bao gồm cả Bridge đều chỉ cảm thấy hâm mộ, thậm chí là ghen tị.
Nhưng Morren là người bình thường.
Cho nên khi bước vào và thấy cảnh này, cậu có hơi bối rối.
Trong nháy mắt, Morren còn tưởng rằng mình đã đi lạc vào một bộ tộc nào đó trong rừng rậm, mà đám người trước mặt là một đám dã thú chưa được phát hiện.
Vẻ ham muốn trên gương mặt bọn họ đã chạm đến ngưỡng bất thường.
Dù có được ăn một bữa sau tám trăm kiếp đói khát thì cũng không có bộ dạng điên cuồng như thế.
Trước bữa cơm tối, đám thủy thủ kia cùng lắm là một đám cặn bã chỉ biết phách lối ăn hiếp người yếu đuối, chứ không khiến người ta cảm thấy sợ hãi đến tận xương tủy như bây giờ.
Lông tay tóc gáy của Morren dựng hết lên y như một con mèo đang xù lông.
Cậu càng ngày càng chắc chắn ảo cảnh này quái quỷ đến nhường nào.
Nhìn bề ngoài thì nơi này không có nguy hiểm, thế nhưng chỗ nào cũng khiến cậu kinh hãi.
Sau khi mọi người nhận ra Morren bước vào, cái vẻ ngơ ngác của bọn họ lại xuất hiện thêm một lần.
Tất cả đều không chú ý tới đồ ăn nữa, mà đồng loạt quay đầu nhìn cậu.
Ánh mắt vẫn đục ngầu và rờn rợn như cũ, trong đó còn tràn đầy một vẻ hiểm ác ngọt ngào.
"Bridge...! qua đây với tôi!" - Giọng nói của Morren cũng run lên.
Cậu bước một bước hai chạy lên cầu thang, xoay người nhìn phòng ăn cách đó không xa, cơ thể hơi ngả về đằng sau.
Cậu vô cùng căng thẳng, bàn tay đang vịn lên lan can đã đổ rất nhiều mồ hôi.
Sau khi cậu liên tục chăm chú nhìn Bridge hơi lạ lùng đang chậm rãi đi tới, thì mới có thể rời khỏi nơi này như mình mong muốn.
Cậu luôn cảm thấy vô cùng nguy hiểm khi để Bridge một mình ở nơi kì quái kia.
Mãi cho đến khi đã dẫn nó lên tầng hai, dây thần kinh đang căng thẳng của Morren mới có thể thả lỏng.
Nhưng không rõ vì trực giác hay là điều gì khác mà cậu lại dựa sát lưng vào tường, lấy hành động đó để khiến bản thân thấy an toàn hơn một chút.
Không biết có phải ảo giác hay không, mà cậu lại có thể ngửi được mùi máu tanh ở chỗ này.
Mặc dù mùi này hơi khác mùi lúc nãy cậu ngửi được, nhưng nó vẫn làm cho người ta có cảm giác không ổn chút nào.
Morren chỉnh đốn lại những suy nghĩ bừa bộn của mình xong xuôi, đang chuẩn bị mở miệng.
Nhưng sau khi cậu và Bridge bốn mắt nhìn nhau, cậu suýt chút nữa đã quên mất mục đích mà mình gọi nó tới:
"Bridge..." - Morren rối loạn trong một khoảnh khắc rồi do dự hỏi - "Cậu, cậu có ổn không?
Bridge cúi thấp đầu, thi thoảng lại lén lút giương mắt lên nhìn Morren, sau đó lại nhanh chóng cụp mắt xuống.
Nhìn bề ngoài thì thấy, dường như vẻ mặt và động tác của nó mang theo một sự cung kính khó tả, nhưng nó cũng khiến cho Morren thấy có chút kì quái.
Ít nhất là trước lúc ăn tối, nó còn không dùng bộ dạng này để đối diện với cậu.
Morren nhíu mày: "Những người đó nói gì với cậu rồi à?" - Cậu dằn lại những suy tư nhạy cảm nhỏ bé của mình, nhẹ giọng mở miệng.
Bridge lắc đầu, sau đó hơi liếm môi.
"Morren, cậu muốn nói gì với tôi thế?"
Nghe được câu hỏi của đối phương, Morren âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau khi cậu nhanh chóng nhớ được mục đích của mình thì lại im lặng siết chặt nắm đấm.
"Bridge, tôi đã...!Quên mất quá khứ của mình rồi.
Cậu có thể nói cho tôi, tôi, là một người như thế nào không?" - Morren mím môi.
vẻ mặt phức tạp nhìn Bridge.
Bả vai Bridge dựng thẳng, nó nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên và nở một nụ cười hơi quá mức.
"Đúng như tôi đoán, Morren, cậu thực sự không quên tôi, cũng không từ bỏ chúng tôi mà chỉ bị những người có tiền đáng ghét kia khống chế." - Giọng nói của nó vô cùng mừng rỡ, cả người cũng nhào lên phía trước - "Morren, tôi biết cậu không phải người sẽ vứt bỏ bạn bè đúng không?"
Trạng thái của nó lạ lùng cực kỳ.
Bridge không phải một người có tính tình như vậy.
Giọng nói của nó sẽ không vừa to vừa kỳ quặc như thế, cảm xúc của nó cũng sẽ không điên cuồng và kích động như thế - Morren phán đoán trong lòng.
Lần đầu tiên trò chuyện với Bridge trên boong tàu, nó đã từng nói về suy nghĩ giống vừa nãy với cậu, biểu hiện lúc bấy giờ mới hợp lý và phù hợp với tính cách của nó.
Đúng rồi, cậu rất hiểu Bridge, đây cũng là một trong những điều khiến Morren thấy không đúng chút nào.
Cậu không thể hiểu rõ đối phương như vậy, cũng không thể xác nhận trong lòng rằng hành vi của nó khác biệt hoàn toàn so với quá khứ mới đúng, vì bọn cậu rõ ràng chưa từng quen biết.
Có quá nhiều chuyện mâu thuẫn.
"Xin lỗi, tôi vẫn không thể trả lời chính xác cho cậu được, bây giờ trí nhớ của tôi rất hỗn loạn." - Morren cố gắng tảng lờ những suy nghĩ rối rắm kia của mình, cân nhắc mở miệng: "Cho nên, nếu cậu hiểu rõ tôi thì có thể nói cho tôi biết quá khứ của tôi, có được không?"
Ánh mắt của Bridge hơi sáng lên, giữa ấn đường còn có vẻ hưng phấn đang bị kiềm chế.
Nó trả lời: "Tất nhiên, bọn mình cùng nhau lớn lên từ nhỏ mà.
Morren, chẳng lẽ cậu quên hết kí ức về cảng Yeomans rồi ư?"
Không đợi Morren khẳng định, nó đã nói tiếp: "Bọn mình đến từ một cảng nghèo khó, cha mẹ bọn mình đã chết vì tai nạn trên biển hết rồi, cậu là cô nhi từ hồi bé tí, mà tôi còn có bà nội...!Bà nói rằng cậu được nhặt về, nhưng tôi cũng không rõ điều này cho lắm.
Hai tháng trước, các nhà tư bản tới cảng Yeomans để chiêu mộ thủy thủ, bọn mình vì muốn kiếm tiền nên mới ở đây...!Cậu thật sự, cái gì cũng không nhớ à?"
Morren chậm rãi tiêu hóa lời nói của Bridge, do dự gật đầu.
Trong đầu cậu thật sự không có chút kí ức nào liên quan đến chuyện này.
"...!Một tuần trước lúc cậu đang bắt cá thì bị rơi từ trên tàu xuống biển." - Bridge đột nhiên nhớ tới điều gì đó, nó trợn to mắt, kích động nói - "Tôi biết rồi, tôi biết hết rồi! Nhất định sau khi cậu rơi xuống biển thì đã bị quái vật hút mất hồn phách, lời bà tôi nói là thật!"
Bridge không ngừng lặp lại câu nói "Là thật, dưới biển thật sự có yêu quái quấy phá" như thể đang vừa thuyết phục Morren, vừa thuyết phục chính mình.
"Cậu không nhớ tí gì à, quên mất tất cả luôn à?" - Nó lại xác nhận với Morren lần nữa.
Thấy Morren gật đầu, trên gương mặt của nó lộ vẻ vừa sợ hãi vừa vui mừng.
Nó nhìn Morren chằm chằm, một lúc sau lại nở nụ cười với Morren còn đang bị dọa đến run rẩy:
"Morren, cậu còn quên mất một chuyện quan trọng nhất..." - Bridge mỉm cười và nói - "Bọn mình ấy, là người yêu đó nha."
"...?!"
Tại sao Bridge lại nói như vậy? Chuyện này hoàn toàn không thể!
Morren cau mày.
Sau khi nghe được mấy từ khó nghe đó, cậu chẳng nói chẳng rằng mà định rời khỏi chỗ này ngay lập tức.
Cho dù xét theo mặt lý trí hay tình cảm, cậu cũng cảm thấy câu nói cuối cùng của Bridge cực kì mâu thuẫn, thậm chí còn có chút tức giận: "Không..." Cậu đang gạt tôi!
Morren còn chưa nói xong, Bridge đã nhanh chóng phản bác: "Bây giờ cậu cảm thấy nghi ngờ là vì cậu đã bị Hải Yêu mê hoặc tâm trí!"
Nó vừa nó vừa ngăn Morren lại, mặc dù nó vẫn sợ hãi nên không dám tiếp xúc tay chân với cậu như cũ, nhưng sự nhiệt tình quá trớn của nó đã đủ xúc phạm đến Morren.
"Tôi là người cậu quen thuộc nhất trên thế giới này, Morren.
Tại sao cậu không thử tin tưởng tôi một lần?" - Vẻ mặt của nó như phát điên, mà nó cũng đang không ngừng ép sát vào cậu.
"Tránh ra!" - Morren quát.
Cậu biết, Bridge đang muốn lừa cậu.
Những món ăn kia có phải có vấn đề rồi không? Tại sao một người nhìn qua có vẻ là bình thường nhất ở đây như Bridge lại có thể trở nên kỳ quặc sau khi ăn như vậy, kỳ quặc đến mức cậu phát sợ.
Dù thế nào đi chăng nữa thì đây vẫn là một cách làm cực kỳ sai lầm - cậu thế mà lại tìm kiếm câu trả lời từ một ảo ảnh không rõ tốt xấu.
Vô cùng hoang đường.
Bây giờ cậu thực sự không rõ tình cảnh của mình, thậm chí còn không biết cái tên "Morren" này rốt cuộc là ai.
Mỗi một giây phút ở đây, cậu đều phát hiện ra những sự mâu thuẫn.
Mỗi một giây phút ở đây, thần kinh cậu luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, trong đầu tràn ngập nghi vấn, mà trạng thái tâm lý của cậu thật sự sắp sụp đổ!
Hay là đi hỏi thần linh - người cũng khiến cậu cảm thấy băn khoăn và lưỡng lự mới là lựa chọn chính xác?
Morren theo bản năng sờ khúc gỗ trên ngực, nơi ấy cất giữ cảm giác an toàn duy nhất còn sót lại trong cậu.
Cậu vừa đẩy Bridge vẫn đang không ngừng ngụy biện bên tai, vừa sải bước lên cầu thang.
Nhưng Bridge vẫn đuổi theo cậu y hệt như người thợ săn đuổi theo con mồi vậy, khi bị bắt kịp rồi thì sẽ không có kết quả tốt.
Mãi cho đến khi có một âm thanh khàn đặc vang lên:
"...!Một tên thủy thủy tầng dưới sao lại chạy lên đây? Gây ồn ảnh hưởng đến nghỉ ngơi của người khác, cậu định nhận tội như thế nào?"
Hình như có một người thứ ba đúng lúc xuất hiện ở hành lang.
Hô hấp của Morren càng dồn dập.
Cậu nghe thấy âm thanh sau lưng mình, nhưng không dám dừng lại mà chạy một mạch lên tầng ba.
Cậu nghe thấy bước chân đi xuống của Bridge, âm thanh trả lời của nó càng ngày càng xa:
"Xin lỗi, ngài Duke, tôi...!tôi..."
"Được rồi, đi tìm bác sĩ Devon với tôi, cậu chủ có chút không thoải mái." - Người được gọi là "Duke" ra lệnh.
"......"
Có lẽ vì Morren phân tâm nghe lén cuộc đối thoại cho nên đã bước hụt một cái, chật vật ngã xuống phía trước.
Mặc dù đã chống tay xuống đất, nhưng khúc gỗ trong túi áo trên ngực vẫn rơi ra ngoài và lăn thẳng xuống tầng hai.
Morren theo bản năng chạy xuống để nhặt.
Nhưng cũng chính vào lúc đó, cậu đột nhiên nhìn thấy một lưỡi dao nhỏ dài hình răng cưa đang nằm trên đất không xa.
Thậm chí còn không kịp suy nghĩ vì sao dưới chân cầu thang lại có đồ vật này, cậu đã nhanh chóng cầm lấy cả lưỡi dao đó và khúc gỗ trên tay.
Đây chính là công cụ mà bây giờ cậu cần nhất, cậu không thể đợi thêm một phút giây nào nữa.
Morren đứng lên, lặng lẽ liếc mắt nhìn Bridge và người kia.
Cậu không ngờ rằng, mình lại có thể nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ vô lý.
Người đứng đối diện với Bridge mặc một bộ âu phục, mặc dù đang nói chuyện với nó, nhưng anh ta lại cúi đầu rất thấp như người bị treo cổ.
Từ góc độ sinh lý bình thường mà nói, không một ai có thể cúi thấp được như anh ta.
Sơ hở lớn đến mức như thể cố ý để Morren phát hiện ra.
Người này, rõ ràng là...!Người chết.
Morren đã không còn sức để khiếp sợ.
Mà Bridge đứng đối diện và cách "Duke" rất gần lại không có chút phản ứng nào.
Không, không phải không có phản ứng.
Bridge quay đầu sang, nhìn cậu với con mắt đầy ẩn ý sâu xa.
Trong đôi mắt ấy tràn đầy vẻ hiểm độc.
Hiểm độc ngọt ngào.
Dưới tình huống như thế, Morren máy móc đưa tay lên, đâm lưỡi dao kia vào chính giữa khúc gỗ rồi lại cứng đờ rút ra.
Động tác ấy của cậu làm cho vài bụi gỗ bắn lên, tất cả đều rơi xuống và dệt thành một lớp bụi mỏng trên sàn nhà.
Cậu chăm chú nhìn "Duke" đã chết đang sánh vai cùng Bridge đi tới một căn phòng đối diện cầu thang, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Cậu cho rằng mình đã sợ đến choáng váng, nhưng lại dường như không phải.
Những sự việc mà cậu đã trải qua trong những ngày vừa rồi cứ thế tái diễn trong đầu.
Cậu càng cảm thấy trời đất đang quay cồng, cảm giác đau đớn khi không cẩn thận bị lưỡi dao kia quẹt vào tay cũng trở nên tê dại.
Mâu thuẫn, xung đột, tức giận, háu ăn, hiểm ác, hoài nghi, khác thường, quái quỷ, thậm chí tử vong...!
Nếu như nói những điều này đều không có một câu trả lời hợp lý, thì thực sự là một trò lừa bịp vô cùng vụng về.
Hoặc phải nói...!
Thật ra thứ đang nhằm vào cậu chỉ là một cuộc
...!Thăm - dò..