Ánh mắt kìa của Vinh Y Tiếu quá mức lộ liễu, nhìn qua cũng biết Vinh Thúy Hà đang bị ép buộc.
Vinh Thúy Hà dù sao cũng là chi thứ hai, tuy không được bằng chi chính, nhưng tính ra vẫn xem là tiểu thư danh giá một vùng.
Hôn nhân có thể trèo cao một chút, hoặc môn đăng hộ đối cũng đủ làm cho mọi người ganh tỵ với cô ta.
Chỉ là… hiện tại chi chính lại ép buộc Vinh Thúy Hà làm tình nhân cho người được gọi là Chiến thần.
“Vị Vinh tiểu thư này…” Trình Vũ còn đang muốn lên tiếng nhận người.
Gã vệ sĩ sau lưng đã nói gì đó vào tai hắn, vẻ mặt hắn hơi khó coi, nhưng rất nhanh được điều chỉnh.
“Vinh thiếu… tấm lòng của cậu tôi nhận. Thẻ này là đủ, Vinh Thúy Hà kia, vẫn là thôi đi.”
Trình Vũ ánh mắt lóe lên tia tiếc nuối.
Thật ra gã đàn ông áo đen kia không muốn Trình Vũ bị bại lộ sớm hoặc chí ít là không muốn bọn người kia nghi ngờ sớm như vậy.
Có thể để đại gia tộc trả cái giá đưa người đến làm tình nhân thì chắc hẳn điều kiện sẽ rất khó thực hiện.
Dù đại gia tộc bí ẩn kia có tiềm lực lớn, nhưng họ vẫn không thể nhúng tay vào chính trường chính trị.
Họ chỉ có thể xử lý những thứ liên quan tiền tài mà thôi.
Nhưng gã đàn ông đó cũng không thể ngờ, Trình Vũ vào đêm tiệc hôm trước đã thành công biến Trần tiểu thư dòng chính Trần gia làm tình nhân.
“Ngài Trình đây là không hài lòng… Nếu không tôi sẽ đề cử một người khác.” Vinh Y Tiếu nhíu mày nhìn Vinh Thúy Hà.
Hắn ta cảm thấy là do Vinh Thúy Hà biểu hiện quá kém, cho nên làm Chiến thần ghét bỏ.
“Không cần! Chuyện này cứ vậy đi…”
Trình Vũ nhanh chóng xua tay.
Mà Vinh Y Tiếu nhìn thấy vậy cũng không dám nói nhiều hơn, sợ bản thân làm phật ý quý nhân.
Mối quan hệ hắn dày công tạo dựng sẽ sụp đổ.
“Sắp tới Vinh gia cùng Trần gia sẽ phải đạt đủ phiếu tín nhiệm… Nếu không e rằng… chúng tôi không thể còn ở trong Nội bộ Chính trị…”
Vinh Y Tiếu nói xong tỏ vẻ thở dài.
Tuy không nói thẳng nhưng chuyện này nói ra cũng là muốn Trình Vũ dùng danh vị Chiến thần trợ giúp một chút.
“Vinh thiếu quá vội rồi. Trần gia hay Vinh gia, tôi không đảm bảo cả hai, chỉ có thể một.”
Trình Vũ nói không đầu không đuôi, vì hắn ta cũng nghe chuyện này từ gã áo đen.
Hắn biết bọn họ hiện tại chỉ là muốn được nhận phiếu tín nhiệm, sau đó mới có thể bành trướng.
“Tôi sẽ suy nghĩ thêm…”
Nhìn gã đàn ông kia hơi nhíu mày, Trình Vũ biết cần tiễn Vinh Y Tiếu đi, nếu không sẽ sinh chuyện.
“Ngài Trình…”
Vinh Y Tiếu còn muốn nói gì đó.
Nhưng còn chưa nói thành câu thì Trình Vũ đã rời đi.
Mà gã vệ sĩ kia lại can hắn lại.
“Vinh thiếu, nếu là muốn Chiến thần giúp sức, chi bằng cậu thử tìm cách làm cho Vinh gia có giá trị hơn… tỷ như giúp Chiến thần lấy được thứ Ngài ấy muốn…”
“Tín nhiệm ở vị trí kia làm sao bằng được đầu quân cho Chiến thần. Vinh gia suy nghĩ một chút.”
Gã áo đen ẩn ý nói rồi cũng đi theo Trình Vũ.
Vinh Y Tiếu cho rằng đây mới chính là ý Trình Vũ, nhưng ngại nói ra.
Hắn suy nghĩ một chút, chuyện này khá hệ trọng, cũng không thể mình hắn quyến định.
Chiến thần đây là muốn Vinh gia cùng Chiến thần có thể hợp tác một chuyện khác, tất nhiên theo cách nói kia của gã vệ sĩ thì bọn họ sẽ đạt lợi ích rất cao.
“Vô dụng!”
Vinh Y Tiếu đứng dậy nhìn Vinh Thúy Hà lúc này đang thở phào thì quát.
Sau đó hắn cũng bỏ đi.
Vinh Thúy Hà nhìn mọi người rời đi, cô ta ngồi bệt trong phòng VIP mà uất ức khóc.
Cô ta từ nhỏ tới lớn làm gì chịu cảnh này chứ, ngồi cũng không được ngồi, phải mặc bộ đồ đẹp, chỉnh chu nhất.
Bày ra bộ dạng tốt nhất, lại chỉ để người ta xem là hàng hóa.
Ánh mắt cô ta thống hận nhìn về phía Vinh Y Tiếu biến mất.
Mà Trình Vũ cùng gã vệ sĩ lúc này đã lên xe.
“Sao ông lại không để tôi nhận cô gái kia? Có gì khác với cái thẻ đen nhẻm này sao?”
Trình Vũ bĩu môi bất mãn nói.
“Cậu có thể tiêu tiền, nhưng với những tiểu thư danh gia cậu không nên động vào.”
Gã áo đen kia khinh bỉ nhìn Trình Vũ, sau đó lạnh lùng nói.
“Tại sao? Còn không như nhau? Dâng lên như món hàng, thì cùng là ‘hàng hóa’ mà thôi. Có gì khác?”
“Mà này, gia tộc lớn đều thế sao? Vậy thì những kẻ nhận quà quá sướng rồi còn gì, được tiền, được tình, còn phục vụ tận tâm thế…”
Nói đến đây Trình Vũ lại nhớ đến buổi tối hoang dại kia liếm liếm môi thèm thuồng.
“Dù là ‘hàng hóa’ cũng là loại đặc biệt. Cậu xứng sao?”
“Chưa kể họ dâng lên loại này, thì cậu lấy gì đổi lại? Điều kiện không hề nhỏ.”
“Cái gì có thể dùng tiền, tôi có thể để cậu tự do. Nhưng liên quan đến những thứ tiền không giải quyết được...Cậu nghĩ cậu giải quyết nổi?”
‘Ngu ngốc!”
Gã đàn ông áo đen chễm chệ ngồi tựa ra sau ghế, càng mỉa mai mắng hắn ta.
Trình Vũ nào có nghe lọt tai câu nào, hắn chỉ cho rằng đám người này chẳng qua lợi dụng tài lừa đảo của hắn.
Còn không cho hắn chút mật.
Đã vậy hắn càng giấu kỹ chuyện Trần Giai Linh đồng ý qua lại xác thịt với hắn.
Nghĩ gì đó, hắn lấy điện thoại ra, nhìn như nghịch điện thoại, thật ra là nhắn cho Trần Giai Linh.
“Phòng 202, khu sòng bạc Thái Thiên.”
Trần Giai Linh lúc này còn đang chỉnh chu lại bản thân.
Vinh Y Tiếu kia tuy không hành cô bằng Trình Vũ, nhưng suy cho cùng những việc ‘vận động’ đều rất tốn sức.
Nhìn tin nhắn kia, lại nhớ tới sự man rợ của Trình Vũ, lòng cô chợt hoảng.
Lúc này còn chưa để cô ta định thần, chuông điện thoại đã reo lên.
Là mẹ cô ta.
“Mẹ…”
Giọng cô ta hơi mệt mỏi.
“Con.. thế nào? Vinh thiếu…”
“Anh ta không nghi ngờ, đều theo lời mẹ.”
Trần Giai Linh cắn răng trả lời.
“Chuyện kia.. bên Ban Chính trị đã có tin tức, lần này Trần gia đạt phiếu tín nhiệm cao nhất.”
“Con… đều không uổng công. Mẹ cũng nói chuyện với cha con, nhờ con mới như vậy. Nhưng mẹ chưa nói chuyện… con…”
Thẩm Thanh Hương mím môi, nghĩ tới con gái lăn lộn cùng hai người đàn ông thì đau lòng không thôi.
“Vậy được rồi. Xem như con đã làm đúng.”
Trần Giai Linh vui mừng nói.
“Địa vị của con hiện tại rất được Trần gia xem trọng.”
Mẹ cô ta nhấn mạnh.
“Con hiểu!” Trần Giai Linh cắn răng gật đầu.
“Con còn có việc. Gọi mẹ sau.”
Nói xong cô ta không chờ đầu dây bên kia nói gì đã vội tắt máy.
Vừa nhận tin tốt từ Trần gia, cô ta nhìn tin nhắn.
Trần Giai Linh cho rằng Trình Vũ đã giúp Trần gia, hiện tại muốn gặp cô ta là để cô ta ‘trả ơn’.
Nước mắt tủi nhục rơi xuống.
Phòng ở sòng bạc Thái Thiên dù là cao cấp thì sao chứ?
Ở những nơi đó còn thua xa khu Resort tầm trung, cô ta không hiểu tại sao Chiến thần muốn cô tới đó.
Cô ta chỉ có thể phản hồi tin nhắn Trình Vũ một cách ngoan ngoãn.
‘Em sẽ có mặt ngay.’