Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thần Long Ở Rể - Hồ Cửu (Dị Bản FULL)

Mộc Thúy Lan bước vào, gương mặt này cũng không còn là của cô ta, có gì phải sợ.

“Cho tôi dịch vụ nào tốt nhất.”

Nói xong chìa thẻ cho nhân viên lễ tân, cô nhân viên cẩn thận nhận thẻ, sau khi quẹt cho cô ta một thẻ hội viên VIP.

Mộc Thúy Lan mới hài lòng.

“Cho tôi một cô gái được nhiều đàn ông thích nhất ở đây, một tên đàn ông được nhiều quý bà ở đây mê đắm. Cho tôi cả hai, đều đến phong VIP.”

Cô lễ tân hơi ngẩn người, phụ nữ tới thường yêu cầu nam cao to vạm vỡ phục vụ, sao lại còn yêu cầu cả nữ?

Nhưng cô ta không dám nói ra lời.

“Vâng. Nhân viên sẽ dẫn quý khách đến phòng.”

Sau đó một tên đàn ông cao to cung kính dẫn Mộc Thúy Lan tới phòng VIP.

Không lâu sau một phụ nữ với thân hình bình thường, không quá nóng bỏng nhưng lại có gì đó cuốn hút làm người đối diện không rời được, còn gã đàn ông thì vô cùng mê người, thân hình rắn chắc cân đối.

“Quý cô có sở thích rất lạ.”

Người phụ nữ nhẹ nhàng đi đến, dáng đi lả lướt, không quá ẻo lả, nhưng đủ làm người ta thấy sự nhẹ nhàng của cô ta.

“Cô tên gì?” Mộc Thúy Lan thẳng thắn hỏi.

“Ở đây cứ gọi tôi là Tiểu Diêu.”

Giọng nói của cô gái Tiểu Diêu vô cùng nhẹ nhàng, không quá sến, lại không nhõng nhẽo, chỉ có chút gì đó làm cô khó chịu.

Đúng vậy! Phàm những thứ làm đàn ông ngứa ngáy rộn ràng, lọt vào tai người cùng giới đều tạo sự khó chịu.

“Cậu?”

Mộc Thúy Lan hướng mắt về người đàn ông kia.

“Huy Phát.”

Hắn cũng không dài dòng, trả lời thẳng vào trọng điểm.

Mà giọng nói trầm ấm, tâm của Mộc Thúy Lan cũng có chút rộn ràng nha.

Ai bảo gã trai bao kia dù gì cũng cường tráng, khá rắn chắc, điển trai là điều hiển nhiên rồi.

“Tôi nói thẳng, tôi đến đây không phải để tìm vui. Tôi cần là… các người dạy tôi cách làm cho đàn ông vui.”

“Có thể gọi là thỏa mãn đi! Làm sao họ không thể rời được tôi càng tốt.”

Mộc Thúy Lan cũng không vòng vo.

“Ai do. Chị gái này, chị định cướp cơm em sao?”

Cô gái Tiểu Diêu cười sảng khoái.

“Người tôi muốn không rời tôi sợ là không phải khách của cô đâu. Phí cho mỗi người… năm trăm triệu, có thể làm cho tôi thành công quyến rũ đàn ông thì thêm năm trăm triệu.”

“Đủ không?”



Mộc Thúy Lan rất hiểu, muốn để cho đám đàn ông mê cô, thì chỉ tìm đến kẻ chuyên làm đàn bà say đắm, cùng người có thể hiểu đàn ông.

Mà hai người trước mặt này, loại đàn ông hay phụ nữ nào mà chưa gặp qua chứ?

“Bây giờ sao?’

“Đương nhiên là đi theo tôi.”

“Nhưng hội quán có quy định…”

“Không sao! Tôi trả tiền cho họ, nói muốn hai người cùng tôi về nhà, phục vụ một tuần.”

“Mà tiền phí của hai người, tôi cũng trả riêng.”

Mộc Thúy Lan vung tay không tiếc.

Sau khi cô ta phẫu thuật, đồng ý giúp Thẩm Thanh Hương thì cô ta lại quay về thời kỳ đỉnh cao, tiền tiêu không hết, vài tỷ với cô ta không vấn đề.

Cả hai người kia không vấn đề, có tiền tại sao không làm chứ?

Huống hồ còn không có lao động ‘cật lực’ nha.

Vừa lúc bọn họ lên xe chuẩn bị về lại biệt thự ngoại ô của Thẩm gia, một gã đàn ông toàn thân quần áo không nguyên vẹn lao lên xe họ.

“Anh là ai? Xuống xe!”

Tài xế Chu với hành động đưa kỹ nam kỹ nữ vào xe về biệt thự của Mộc Thúy Lan đã phản cảm vô cùng.

Từ khi nào tiểu thư gia tộc lại cần hạng người này chỉ bảo chứ, nhưng khi xin ý kiến của phu nhân, thì bà cười nói Mộc Thúy Lan kia ít nhất khá biết điều, làm theo cô ta.

Ông đành nhịn xuống, giờ lại thêm một gã dơ bẩn từ đâu chạy vào xe, càng là nơi ông ta trút giận.

“Xin mọi người, cho tôi đi đi. Tôi có tiền, tôi sẽ trả, bao nhiêu cũng trả. Tôi bị hại… làm ơn.”

Gã đàn ông van xin, ánh mắt sợ hãi. Mà bên kia đường một đám lực lưỡng đã chạy tới.

“Đi đi!”

“Nhưng…”

“Tôi nói đi đi, dù gì thêm một kẻ nữa giúp tôi không tốt sao?”

Tài xế Chu hết cách cũng đành lái xe đi.

“Cảm ơn..”

“Anh tên gì?”

Mộc Thúy Lan nhìn dáng vẻ người này, cảm thấy hắn ta có lẽ là kỹ nam không nghe lời, bị hành hạ thảm hại mới như thế.

Cô ta cũng không có ý tốt gì mà cứu người cả, chỉ là khi gã đàn ông này cầu xin có cầm ra một chiếc thẻ đen.

Tuy Mộc Thúy Lan không biết chiếc thẻ kia thuộc Vinh gia, nhưng cũng nhìn ra giá trị của chiếc thẻ này không nhỏ.

Thứ cô ta cần chính là khoản tiền trong đó!

“Trình… Vũ.”

Giọng nói hơi lúng túng của hắn làm cho Mộc Thúy Lan thoải mái hơn.



Cô ta càng có cảm giác thành tựu, nhắm mắt lại, cô ta cảm nhận bản thân có thể bước lên vinh quang.

Một đám người này một tuần hơn ở trong biệt thự Thẩm gia cũng không ra ngoài.

Mà Mộc Thúy Lan cũng nhờ vào một tuần này, mà tương lai sau này của cô ta bước vào con đường làm tình nhân giới chính trị.

Được mọi người mệnh danh là “kiều nữ thành phố”.

Cũng trong một tuần này, Hồ Cửu đã tra được nhiều tin tức khá hay ho, còn có tung tích Liêm gia.

“Hữu Thủ! Bên Ban Chính trị yêu cầu gì?’

Hồ Cửu đọc hết thông tin vừa nhận được thì lại hỏi.

“Bọn họ muốn Vinh gia vào nội các.”

“Còn có, danh tính người kia tra ra rồi, tuy Thẩm Thanh Hương làm việc khá kín đáo, nhưng cuối cùng vẫn có sơ hở. Người kia chính là Mộc Thúy Lan, mà Mộc gia cũng nhờ nguồn vốn của Thẩm gia, phất lên ở thành phố Gia.”

“Theo đà này thì ba năm tới họ sẽ lại lấy lại vị trí.”

Hữu Thủ rành mạch báo cáo.

“Ồ, cô gái này không tệ đi. Có thể leo lên đây, cũng quá khó cho cô ta rồi.”

Hồ Cửu nghe vậy cũng khá ngạc nhiên, Mộc Thúy Lan vậy mà phẫu thuật thẩm mỹ, còn theo Thẩm gia.

“Chuyện hay hơn rồi đấy.” Anh cảm thán

“Nhưng mà…”

Hữu Thủ hơi ngập ngừng.

“Dạo này bên Hồ gia cũng không có gì, chỉ có Hồ Lâm một lần gặp riêng Thẩm Lương. Cũng không biết họ nói gì, nhưng mà sau đó vài ngày, Thẩm Lượng cùng Hồ Lâm dường như đạt thành thỏa thuận gì đo.”

“Hồ Lâm được Thẩm gia viện cớ mời đến thôn trang tham quan, thực chất là đi về phía Đông.”

“Ồ? Hồ Lâm vậy mà để lại Hồ gia sao?”

“Để lại Hồ gia?”

Hữu Thủ không hiểu.

“Đi về phía Đông, dù là gia tộc nào về đó xem như sẽ không còn liên quan chính trị phía Bắc.”

“Mà Hồ Lâm đi một mình, Hồ gia bên này còn chưa giải quyết xong… Xem ra ông ta từ bỏ Hồ gia rồi.”

Nghe được tin tức này, Hồ Cửu nhanh chóng nhìn ra ý đồ của Hồ Lâm.

“Vậy.. chúng ta cần làm gì?

Hữu Thủ lên tiếng.

“Bắt ông ta về lại đây cho tôi. Năm đó, mẹ tôi làm sao chết? Tôi còn chưa hỏi rõ, ai cho ông ta đi chứ!”

Giọng nói của Hồ Cửu trở nên trầm hơn.

Ánh mắt nghiêm túc nhìn tờ giấy trước mặt.
Nhấn Mở Bình Luận