Hồ Cửu nhìn Bạch Thố, ánh mắt nghiêm túc hơn, không còn dáng vẻ như vừa rồi.
“Bạch tiểu thư, thật ra tôi cũng không rõ bản thân có mấy phần tình ý gì đó với cô nữa. Chỉ là ngay lúc tôi yếu lòng, cô có thể ở bên tôi…”
“Mà dựa vào chút tình đó, tôi từng nghĩ sẽ thử để cô bên cạnh xem sao. Cũng nghĩ cho cô một đời an yên, nếu không thể có tình cảm gì với cô, tôi cũng sẽ để cô tìm hạnh phúc.”
Dừng một chút, Hồ Cửu nhấp một ngụm nước, rồi nhìn ly thủy tinh trong veo, thật đẹp.
Bạch Thố đang cố gắng tập trung cao độ, nghe hết từng câu từng chữ của Hồ Cửu, cô không muốn bản thân bỏ sót bất cứ từ nào của anh.
“Tôi không thể trả lời cô là tôi có gì đó với cô không? Nhưng tôi chắc chắn, giây phút tôi yếu lòng, tôi thấy cô cần mẫn bên tôi, quan tâm tôi, quả thật tôi có động lòng.”
Nghe đến đây Bạch Thố rơi nước mắt, cô thầm nghĩ mình bỏ công sức xem như xứng đáng.
Nhưng Hồ Cửu lại nói tiếp.
“Nhưng cô biết không? Tôi chợt nhận ra… là tôi yêu khoảnh khắc đó, tôi động lòng với hoàn cảnh đó. Tình cờ cô ở nơi đó, trong thời điểm đó, trong không gian đó… và tôi động lòng là với tất cả yếu tố đó. Không phải là động lòng với cô, Bạch Thố!”
Hồ Cửu nhấn mạnh.
Anh đây là đang nói thật, dù biết Bạch Thố sẽ đau lòng nhưng có những chuyện cần nói rõ để có thể vạch rõ giới hạn.
Tiếp sau đó, anh sẽ dùng thân phận Long chủ càn quét gia tộc bí ẩn, mà Bạch Thố cũng sẽ đối đầu với anh.
Từ giờ cứ thế vạch rõ ranh giới, chỉ có như vậy… cũng là tốt nhất cho cả hai.
“Anh… nói tóm lại anh không hề thích em dù chỉ một chút sao?”
Bạch Thố ngỡ ngàng trước câu trả lời của anh.
Cô từng nghĩ cả anh và cô vì khác biệt thân phận, vì đứng ở hai vị trí đối lập.
Dù là thực sự cô có mục đích, nhưng tình cảm của cô dành cho anh là thật, là thật sự chân thành.
Bạch Thố cũng từng cảm nhận Hồ Cửu cũng có chút tình ý gì đó với mình, nhưng hôm nay anh lại nói rõ ràng từng chút như vậy.
Xem ra… là cô tự đa tình.
“Tùy cô nghĩ thôi! Điều tôi cần nói cũng đã nói.”
“Vậy cô nói xem, với năng lực của cô cần gì giả vờ bị vây hãm trong kết giới của Hoàng Đàn?”
“Cô nghĩ gia tộc bí ẩn đó còn tồn tại được bao lâu?”
Hồ Cửu nói xong thì dồn dập chất vấn Bạch Thố.
Không phải anh không nổi giận, chỉ là anh tự nhủ cô không đáng, nếu đã không đáng thì không cần phải khách khí.
Với cô, anh chỉ nợ cô một lời bảo vệ bình an, vậy anh sẽ chỉ bảo vệ cô bình an, không xoay không chuyển.
Còn những vấn đề khác, anh không can thiệp.
“Anh biết? Làm sao có thế?”
“Đừng quan tâm tôi biết gì và biết thế nào! Thứ cô quan tâm chính là… thông tin cô truyền đi kia… sẽ hại cả gia tộc mà cô đang muốn bảo vệ đấy.”
Nói xong Hồ Cửu bỏ đi.
Nhưng có lẽ nghĩ gì đó, anh đứng lại, cũng không quay người lại.
Cứ thế tuyệt tình mà nói.
“Tôi sẽ vẫn giữ lời, bảo vệ cô một đời an toàn. Cho nên nếu cô chọn quay về núi Hàng, tôi sẽ để cô tự tại một đời…”
“Nếu không thì sao?”
Bạch Thố tuyệt vọng, nước mắt cứ thế lăn dài, mà cô cũng hiểu rõ hậu quả, chỉ là muốn nghe từ miệng anh nói ra.
Quả thật phụ nữ rất kỳ lạ!
Rõ ràng yêu thương nhưng lại không buông được thứ khác, rõ ràng là đã biết không thể vãn hồi lại cố chấp giữ lại, rõ ràng là biết Hồ Cửu sẽ không cho cô câu trả lời cô muốn.
Nhưng cô lại cố chấp muốn nghe anh trả lời.
“Cô sẽ vẫn an toàn một đời! Mọi thứ khác… vẫn bị hủy diệt, còn là hủy diệt trước mặt cô.”
“Hồ Cửu! Anh đừng tự đắc! Cả Đông Uy không phải chỉ có anh, đừng nghĩ bản thân có thể một tay che trời!”
Bạch Thố tức giận quát lớn.
“Cha của cô cũng khá giỏi đấy, có con gái như cô, có lẽ ông ta rất tự hào! Còn lừa được cả Lão Bạch!”
“Cứ chờ xem!”
Nói xong Hồ Cửu bỏ đi, mặc kệ Bạch Thố đau lòng không chịu được.
Nhưng hơn hết chính là sự hoảng loạn, Bạch Thố vô cùng hoảng loạn, tại sao Hồ Cửu lại biết cha mình chưa chết chứ?
Ánh mắt cô nhìn về phía bóng lưng anh, yêu hận lại còn có sợ hãi, Bạch Thố cảm thấy nếu cô không đi có lẽ cô sẽ bị bức điên mất
Mà lúc này khi Hồ Cửu vừa vạch rõ ranh giới với Bạch Thố thì Hữu Thủ đã tới thành phố Gia.
Chuyện đầu tiên anh ta làm chính là tới biệt thự phía Tây, gặp ngay Hoàng Đàn.
“Hữu Thủ, sao anh lại về rồi? Long chủ có gì dặn dò sao?”
Bốp!
Chát!
“Này thì dặn dò.”
Hữu Thủ cũng không nói rõ ràng, vừa thấy Hoàng Đàn đã nhào lên phát tiết.
“Đồ đốn mạt!”
Miệng chửi tay đánh, đánh tới mức mọi người cũng không dám can ngăn, ai dám chứ?
Thân thủ của Hữu Thủ mọi người còn lạ sao?
Vào đó can ngăn chi bằng tự tát bản thân còn đỡ đau hơn.
Hoàng Đàn vì bất ngờ bị đánh, không có sự phòng bị nên mất thế chống trả, nhịn đau chịu đòn.
Vốn dĩ hắn ta còn không biết tại sao mình bị đánh.
“Này…”
“Hự…”
“Bình tĩnh… bình tĩnh… có gì… cũng phải nói.”
Hoàng Đàn khó khăn lắm mới chống cự được mà nói.
“Còn muốn nói?”