Bạch Thố mắt ngấn lệ, muốn cùng anh nói chuyện một chút nhưng lại nhìn thấy có Lục Thạc.
“Chị Lục Thạc, em biết anh Hồ Cửu yêu thương chị nhất, nói ra lời này bản thân em biết là quá đáng.”
‘Chỉ là… em có thể… ở cạnh anh ấy không? Xin chị, em không cần phải có gì cả, chỉ cần ở đây thấy anh ấy là đủ.”
“Em biết chỉ cần chị gật đầu, anh ấy sẽ nghe chị.”
Thật sự cô hối hận rồi, nếu như ngay từ đầu cô xác định hoàn toàn theo Hồ Cửu, có lẽ bây giờ Lục Thạc cùng Hồ Cửu không thể quay lại.
Lục Thạc có chút bất ngờ, hơi lúng túng không biết phải làm sao. Cô chưa bao giờ gặp trường hợp này.
Thâm tâm cô thật sự không muốn, nhưng nhìn Bạch Thố cô lại như cảm nhận được nỗi đau này.
Lục Thạc nhìn Hồ Cửu, còn chưa biết phải làm thế nào.
“Đừng phiền Lục Thạc!”
Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
Lại có tiếng bước chân, vô cùng đều, rất có tổ chức.
Ánh mắt Hồ Cửu híp lại, cảm thấy có gì đó.
Nhìn cả hai người phụ nữ sau lưng mình, ý muốn họ im lặng.
“Là người của chúng ta!”
Hồ Cửu khẳng định.
Dù sao trước đó Thanh Ngũ đã nhận lệnh anh để báo cho Từ Chấn Nam, vậy nên chỉ có quân đội mới có thể đi hành quân đường rừng đều như vậy.
Khí tức của bọn họ lại nhịp nhàng vô cùng.
“Ai!”
Phía bên kia là giọng nghiêm nghị.
“Túc Trì!”
Giọng nói của Hồ Cửu làm cả đoàn người dừng lại.
“Chiến thần… Ngài ở đây?”
Túc Trì vừa mừng vừa lo lắng, cảm thấy gánh nặng trong lòng được bớt đi một chút.
Tuy bọn họ đều là quân nhân, đều đặc lợi ích của mọi người lên trên nhất, Chiến thần chính là một tấm gương.
Dù biết trách nhiệm của bản thân là vậy, nhưng Chiến thần trong lòng mỗi quân nhân như vị thần của họ.
Bất kỳ ai cũng không muốn tính ngưỡng của họ bị làm sao cả.
“Đúng!”
Những quân nhân khác nhìn thấy Chiến thần thì tự động làm động tác chào một cách nghiêm trang nhất, như thể hiện lòng tôn trọng của họ.
“Chào!”
Một binh sĩ hô lên.
Tiếng không lớn, nhưng đủ vang một vùng.
“Nghỉ đi!”
Hồ Cửu gật đầu.
“Ở vùng này đều có rải độc, cẩn thận đừng để bị thường.”
“Những người khác đâu?”
Hồ Cửu căn dặn rồi hỏi.
“Đều đã chia nhau hành động.”
Túc Trì định tiếp tục nói thì chợt để ý thấy có Lục Thạc cùng Bạch Thố ở sau lưng Hồ Cửu.
Mà Bạch Thố thì ánh mắt hơi rơm rớm.
“Kia…”
“Hữu Thủ đã nói với cậu?”
Hồ Cửu hỏi ngược, anh muốn thăm dò mức độ tình cảm của Túc Trì.
Nếu anh nhìn không nhầm thì Túc Trì cũng có điểm tình cảm nào đó với Bạch Thố.
Nhìn Bạch Thố, anh ta hơi gật đầu tỏ ý là đã biết chuyện Bạch Long cùng Bạch Thố.
“Nhưng mà…”
Anh ta còn định nói một hai câu muốn giảm bớt cho Bạch Thố.
Nhưng lại không nghĩ ra được.
Đối địch là đối địch!
Phản bội cũng là phản bội!
Có gì để thanh minh?
Chẳng phải Bạch Thố đã từng được lựa chọn, là cô ấy chọn không nói, chọn giúp sức cho cha mình mà thôi.
“Xong việc tôi cần phải đến cánh cửa ở phía Bạch gia. Chuyện ở đây cần xử lý nhanh nhất có thể.”
Hồ Cửu nhíu mày nói.
Các bảo vật kia quả thực đã có dị động mạnh, anh không thể chần chờ.
E rằng phía Bạch gia cũng đã có chuyện xảy ra.
“Hiện tại chưa rõ vị trí của những quả bom đó, có lẽ hơi mất thời gian một chút.”
Túc Trì hơi nhíu mày, cảm thấy hơi khó khăn.
Tuy có thể xác định có khối lượng bom ở đây, nhưng ở chỗ nào, bảo dưỡng ra sao thì có lẽ… phải mất thời gian đi tìm.
“Dưới ao sen.”
Bạch Thố lau nước mắt nói.
Cô nhìn Hồ Cửu, như muốn anh hiểu cô đang lựa chọn anh.
“Bạch Thố… cô…”
“Tôi biết lúc trước là tôi cố chấp, tôi sai. Nhưng tôi muốn sửa sai.”
Bạch Thố nhìn Túc Trì, ánh mắt kiên quyết.
Nhưng bên này Hồ Cửu vẫn im lặng, không nói gì.
Nhìn một màn như vậy, Lục Thạc cũng biết chuyện tình nghiêm trọng, ánh mắt cầu khẩn hướng Hồ Cửu.
“Hồ Cửu, cô ấy… cũng là bất đắc dĩ. Nếu như em chọn, em cũng sẽ chọn… cha mình mà.”
“Bản thân em… cũng đã có lúc chọn sai.”
‘Bỏ qua cho cô ấy!”
Lục Thạc nhìn Hồ Cửu lại nhìn Bạch Thố.
Quả thực cô đồng cảm với Bạch Thố.
Chỉ là…
“Nhưng… Bạch Thố, tôi có thể xem như không có gì, cũng có thể làm lơ mọi thứ. Chỉ là… tôi cũng như cô, đã lựa chọn lại, tôi muốn trân trọng Hồ Cửu. Thật sự cũng không muốn có người khác xen ngang giữa tôi và anh ấy nữa.”
Nói đến đây, Lục Thạc cúi đầu một chút, cảm giác bản thân có hơi ích kỷ. Nhưng cô thực sự không muốn đánh mất Hồ Cửu.
Anh luôn ưu tú, chỉ là cô không nhận ra.
Túc Trì vì là người tới ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, cũng chưa biết là có chuyện gì.
Ánh mắt nhìn Lục Thạc có chút khinh thường.
“Là cô trân trọng anh ấy hay địa vị Chiến thần?”
“Túc Trì!”
Hồ Cửu nghiêm giọng.
“Tôi không cho phép bất kỳ ai nói lời không tốt với vợ tôi.”
Nghe vậy Túc Trì cũng im lặng, không nói thêm, nhưng ánh mắt là sự không thích.
Trong lòng anh ta rõ nhất, Lục Thạc chính vì nhìn không hợp mắt chuyện Hồ Cửu lông bông, cho rằng anh không tiền đồ mới tìm người khác.
“Túc Trì! Chẳng phải cậu cũng tha thứ cho Bạch Thố hay sao?”
Hồ Cửu nhíu mày nói.
Anh nhìn ra Túc Trì tuy là giữ khoảng cách, tỏ ra không quan tâm, nhưng quả thực anh ta không hề tiếp tục trách Bạch Thố.
Có thể nói anh ta… cũng tha thứ cho Bạch Thố.
“Một người đàn ông, không có gì, làm sao có thể làm cho người phụ nữ của mình yên tâm nương tựa.”
“Phụ nữ đòi hỏi một người có khả năng làm bờ vai cho cô ấy, cũng là đúng thôi.”
Hồ Cửu nói, làm cho Lục Thạc bất ngờ ngẩng đầu nhìn anh.