Hoàng Đàn nhìn Dương Minh Thành, cảm thấy người này cũng có tố chất, rất biết giẫm đạp tiến lên.
Cũng chính vì vậy mà Hoàng Đàn muốn bồi dưỡng cậu ta, dù sao có thêm nhiều tai mắt không phải là chuyện xấu.
Bồi dưỡng người hữu ích cũng có ích cho hắn làm những chuyện khác.
“Dung Vị sắp ra tù.” Dương Minh Thành có chút lo lắng.
“Cải tạo tốt, ra sớm, điều bình thường thôi.” Hoàng Đàn không cho rằng chuyện này có gì phải lo lắng.
“Cậu nên lo lắng chuyện tại sao một đêm mà đám xã hội đen cùng hắc bang của thành phố Gia đều biến mất. Ngay cả Lão Trư cùng Lão Thương lại là người đi đầu là gương, cậu không thấy lạ sao?” Điều này mới là điều mà Hoàng Đàn suy nghĩ.
Hắn cảm thấy chuyện Bạch gia cùng chuyện kia có mối quan hệ gì đó, tuy phương thức khá khác nhau nhưng Hoàng Đàn mãnh liệt cảm thấy gặp đối thủ đáng gờm.
Trong lòng hắn có chút lo lắng, nhưng cũng không còn cách nào, hiện tại dù là chuyện Bạch gia hay là chuyện đám hắc bang hắn cũng không tra ra gì cả.
“Lão Trư cùng Lão Trương làm sao có thể tẩy trắng, họ không cần lợi ích nữa sao?” Dương Minh Thành nghi ngờ hỏi.
Hoàng Đàn nhìn hắn, cảm thấy kẻ này cái gì cũng tốt chỉ là thiếu chút định lực.
“Dường như tất cả thế lực hắc bang đều muốn tẩy trắng, cậu có thể xem. Công sức đều đổ lên vị Chủ tịch thành phố mới kia.” Hoàng Đàn nghiêm túc nói.
“Hừ, lại còn có chuyện này.” Dương Minh Thành đen mặt.
Chủ tịch thành phố mới đến muốn làm gì đó để có lòng tin người dân cũng cần thời gian, còn phải xoay quanh một vòng giao tiếp xã giao.
Vậy mà vị Chủ tịch mới này thì sao?
Vừa về đã có công dâng tận bàn, quá mức bất công rồi.
“Anh không định giúp tôi sao?” Dương Minh Thành cẩn thận thăm dò Hoàng Đàn.
“Không cần thăm dò, chúng ta hợp tác không phải lần đầu. Cậu muốn gì cứ nói thẳng.” Hoàng Đàn cũng không câu nệ mà nói thẳng.
Dương Minh Thành vẫn cảm thấy có chút uy hiếp, cảm giác mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát của mình.
“Chủ tịch mới lên, tôi sẽ phải làm lại từ đầu. Tôi muốn mọi điểm yếu của vị Chủ tịch kia.” Dương Minh Thành dừng một chút.
Hắn dường như suy nghĩ gì đó, sau đó nói tiếp: “Dung Vị kia, anh nghĩ không uy hiếp gì tôi sao? Chuyện năm đó…”
Hoàng Đàn nghe vậy thì lại hơi cười nhạo.
“Phó chủ tịch Dương, ngài xem đi. Dù cho có vị Chủ tịch thành phố mới đè đầu, cứ cho là ngài giữ vị trí này hữu danh vô thực đi nữa, thì ngài nghĩ một tên tội phạm làm sao có thể làm gì được ngài chứ?” Hoàng Đan mỉa mai.
“Còn nữa, cứ cho là hắn ta biết chuyện năm đó thì sao? Người ta sẽ tin một tên tội phạm hay một Phó chủ tịch?” Hoàng Đàn nhấn mạnh.
Tuy Dương Minh Thành nghe Hoàng Đàn nói cũng có lý, trong lòng hắn ta chính là có có quỷ, thế nên vẫn còn lo lắng.
“Tuy là nói vậy, nhưng tôi vẫn không yên tâm, tốt nhất hắn ta cứ an phận, nếu muốn sinh sống bình an tôi cũng không can thiệp, nhưng nếu có động tĩnh…Anh nên cho người theo dõi đi, nếu cần thì…” Vừa nói Dương Minh Hoàng vừa làm động tác đưa tay cứa cổ.
Biểu thị ý nếu Dung Vị không yên phận thì cứ thế mà giết chết.
Nhìn thái độ xem trọng Dung Vị của Dương Minh Thành làm Hoàng Đàn thấy tò mò. Kẻ kia là người tài giỏi đến đâu? Còn không phải bị hại thê thảm?
“Lúc trước Dung Vị lẽ ra nên được ra tù, là tôi đã chặn lại, lần này sợ là không chặn được nữa. Anh cứ tùy tình hình mà xử lý, giao dịch kia của chúng ta…” Dương Minh Thành lại nói tiếp.
“Giao dịch? Ồ xem này, tôi quên mất, anh cứ yên tâm, tôi chỉ cần lực lượng đi đến khu Nam Sơn là có thể thành công.” Hoàng Đàn tự tin nói.
Chính hắn cùng Dương Minh Thành phát hiện ra bí mật ở sơn cốc Nam Sơn, chính vì vậy Hoàng Đàn mới muốn cưỡng ép người Bạch gia, tính ra thì Bạch Thố cũng khá xinh đẹp, không thiệt được.
Mà thứ Hoàng Đàn muốn chính là các bộ tâm pháp, trận pháp cùng thất bảo đi đến một thế giới khác kia, còn Dương Minh Hoàng muốn chính là tài sản liên thành kia.
Mà giữa bọn họ là quan hệ lợi dụng nhau, Dương Minh Thành nhờ vào năng lực của Hoàng Đàn để bò lên vị trí này, còn Hoàng Đàn nhờ vào thế lực của Dương Minh Thành mà bành trướng cơ nghiệp.
Nhưng hiện tại mỗi người gặp biến cố, nên bọn họ lại có lo sợ và quan tâm riêng.
“Được, xem tình hình chúng ta sẽ sắp xếp tiếp.” Dương Minh Thành day day trán.
Hắn ta là muốn leo lên vị trí Chủ tịch này lâu rồi, nay lại vụt sang một kẻ khác, hắn ta có chút không chấp nhận được.
Bên này Hồ Cửu đưa Lục Chỉ vào quán nước gần quảng trường, muốn ông nghỉ ngơi một chút.
“Cha, uống chút nước đi. Trời cũng bắt đầu nóng rồi.” Hồ Cửu quan tâm.
“Cũng được.” Lục Chỉ gật đầu.
Thật ra với thái độ ân cần cùng sự quan tâm của Hồ Cửu, ông cũng cảm nhận được anh là thật tâm đối đãi.
Chỉ là ông hơi tiếc cho anh cùng con gái, nhiều năm trước anh cũng là thiếu niên ưu tú, chỉ là…bây giờ lại ra bộ dạng kia, ông lại thấy thương cho con gái mình.
“Lát về cha muốn ăn gì không?” Hồ Cửu hỏi.
“Thôi, vẫn nên về nhà thì hơn.” Lục Chỉ suy nghĩ thì nói.
“Hay gọi Lục Thạc cùng ăn. Dù sao lâu rồi chúng ta chưa ra ngoài.” Anh lại thuyết phục.
Lục Chỉ suy nghĩ một chút lại thấy Hồ Cửu nói cũng đúng, lâu rồi không ra ngoài ăn cùng nhau, xem như gặp dịp đi.
“Cậu gọi Lục Thạc đi.” Lục Chỉ như đồng ý.
“Vâng.” Anh gật đầu làm theo.