Lục Hùng thật ra cũng đã nghe động tĩnh, chỉ là ông ta muốn kéo dài thời gian mà thôi.
“Nhìn đi, tên khốn này còn muốn làm loạn Lục gia.” Tuyết Hoa chanh chua nói.
“Hừ, Hồ Cửu, cậu nghĩ cậu là ai chứ? Một kẻ bất tài vô dụng như cậu thì có thể làm gì cho ai?” Lục Hùng khinh miệt nói.
Lục Xuyên lúc này mới bò dậy, cảm thấy Hồ Cửu thật sự không nương tay, đau nhức toàn thân.
Thật ra Hồ Cửu đánh Lục Xuyên đã giảm lực đạo rất nhiều, nếu không thì hắn ta đừng hòng lành lặng mà đứng dậy.
“Đưa Lục Thạc ra đây, hoặc Lục gia các người đừng hòng xuất hiện nữa.” Hồ Cửu lạnh mặt ra lệnh.
“Hừ, tao muốn xem mày làm gì được đấy. Xem như có chúng bản lĩnh đấy, thì sao nào? Còn hơn được vệ sĩ mới của tao sao?” Lục Xuyên ôm tay đau đơn, tức giận quát.
“Người đâu rồi, đánh gãy chân tay nó cho tôi.” Hắn vừa nói vừa chỉ vào Hồ Cửu.
Vừa dứt lời, một đám vệ sĩ xông ra, dường như đã có chuẩn bị từ trước, đám người này được thuê về làm vệ sĩ cũng quá miễn cưỡng.
Một tốp thì xăm trổ đầy người, vẻ mặt bặm trợn. Tốp khác lại khá chuyên nghiệp, vẻ mặt lạnh tanh.
Đặc biệt, bọn họ đều có vũ khí trên tay, không gậy gộc cũng là mã tấu, trường đao.
Cứ như sắp có chiến trận đến nơi.
“Xem ra các người là có chuẩn bị trước? Thảo nào…” Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
“Hừ, chuyện tốt của Lục gia hôm nay, đừng mong phá hủy. Dù là ai cũng không thể.” Lục Quân nện gậy xuống sàn nhà nói lớn.
Một đám người Lục gia thật sự không cam tâm, nhiều lần tìm đến Phúc Thái Lâm cầu cạnh.
Tuy nhiên hắn ta vẫn một mực giữ điều kiện cũ, chỉ cần Lục Thạc ngoan ngoãn làm nhân tình của hắn, thì đừng nói là lợi ích, mà hắn có thể dùng một phần nhỏ thực lực chi chính ở phía Bắc để vực dậy Lục gia.
Lục Quân nhớ tới hào quang lúc trước, đi đâu cũng có người kính nể e sợ, lão già hồ đồ này vậy mà bán đứng cháu gái mình.
“Vậy là các người cũng chịu thừa nhận.” Hồ Cửu xoay xoay cổ tay.
Anh không ngại đối đầu với bọn vệ sĩ kia, chỉ là anh gấp lắm rồi. Anh không lạ gì nhân phẩm chó tha của bọn người này, mà vừa rồi lão già kia còn nói là ‘chuyện tốt.
Hồ Cửu ẩn ẩn cảm thấy chuyện này cấp bách, ngay lúc này Hồ Cửu chuẩn bị ra tay thì Hoàng Đàn vừa tới.
“Thưa Ngài tôi tới trễ.” Vì quá vội nên giọng Hoàng Đàn có chút hổn hển.
“Vừa kịp.” Hồ Cửu cười đáp.
Hoàng Đàn nhìn đám người kia, cảm thấy bản thân thực sự hao mòn tinh lực quá nhiều rồi. Lúc trước chỉ là hưởng thụ, ai mà ngờ chứ, có lúc phải tự thân vận động thế này.
“Hoàng…tổng. Sao lại…?” Lục Hùng nhìn thấy Hoàng Đàn thì hơi run rẩy.
“Ông biết tôi rồi thì còn muốn để họ xông lên sao?” Hoàng Đàn tức giận nói.
Tức giận suy cho cùng là vì bởi họ mà hắn bị Hồ Cửu hành chết mất, mệt chết hắn rồi.
“Nhưng…” Lục Hùng còn đang phân vân.
“Hừ, có gì không dám. Đánh, đánh chết cả hai đứa nó cho tôi.” Lục Hùng còn chưa kịp nói, Lục Quân đã ra lệnh.
Phải nói lão già Lục Quân vì nhiều năm vênh mặt, lại không hề tìm hiểu gì về thế lực hiện tại, luôn cho rằng chỉ cần bản thân có tiền thì ai cũng quy phục.
Ông ta làm gì biết được thời thế bây giờ không chỉ có tiền mới nói chuyện được, gia tộc lớn luôn có những nhân sĩ bí ẩn bảo vệ gia tộc, còn có vị trí tôn sùng riêng.
Mà thực lực Hoàng Đàn thì khối gia tộc giành nhau xin đãi ngộ, Lục Hùng cũng không kịp ngăn cản.
“Chỗ này giao cho cậu.” Hồ Cửu nói xong xông thẳng lên tầng hai.
Đám vệ sĩ vẫn chưa kịp định thần vì tốc độ của Hồ Cửu quá nhanh, Hoàng Đàn lại chắn ngang trước họ.
Hắn ta còn làm một loạt hành động thủ ấn, kết giới cùng trận pháp, những hành động này vào mắt bọn họ chính là đang làm trò gì đó quái dị.
Họ cũng không mấy quan tâm, trực tiếp nhào lên.
“Choang.”
“A…A…A …Có quỷ.”
“Rắc…”
Từng tên to con ngã quỵ, có người bị đánh văng ra xa. Đồng tử của những người còn lại co rụt, họ không hiểu tại sao lại như vậy.
Rõ ràng Hoàng Đàn cũng không có làm ra động tác gì quá lớn, mà đám bọn họ còn đông người như vậy lại không thể nào động tới chỗ Hoàng Đàn.
Đây không có quỷ là gì?
“Ông tự lo đi, chúng tôi chỉ giải quyết người thôi, quỷ thì tôi chịu. Đi nhanh đi…” Tên cầm đầu nói xong thì đi thẳng, kéo theo đàn em chạy ra ngoài.
Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy chuyện quỷ dị như thế này.
Không quỷ ám thì cũng đang tu loại tà công gì đó, bọn họ thà liều mạng đánh nhau, còn đây là họ không biết đánh với ai, lại quỷ dị như thế kia.
“Này… này… các người…” Lục Hùng gọi với theo.
Ông ta cảm thấy lần này lại không thành rồi, Hoàng Đàn này nổi tiếng với thủ đoạn tàn nhẫn.
Tuy Lục Hùng không biết nhiều về hắn, chỉ là trong giới thượng lưu ai cùng nể mặt hắn ta vài phần.
Cho nên linh cảm của ông ta có chút đúng.
“Hoàng tổng… đừng tức giận… kia có lẽ hiểu lầm.” Lục Hùng muốn giải vây.
“Ý ông là cho người đánh tôi là hiểu lầm?” Hoàng Đàn đen mặt với lý do ngáo ngơ này.
Lục Quân tuy trong lòng có chút sợ hãi nhưng ông ta vô cùng sĩ diện, không bao giờ nhận bản thân mình yếu thế.
“Hừ, chẳng lẽ anh còn dám đánh lão già này?” Lục Quân ngang ngược nói.