Hồ Cửu cảm thấy thật nực cười, từ một kẻ mồ côi phải nương tựa người khác, trở thành người có họ hàng rồi.
“Tôi không biết là bản thân lại có một người chú đấy.” Giọng nói lạnh băng của Hồ Cửu làm cho nhiệt độ xung quanh giảm xuống rất nhiều.
“Này… nói rất dài.” Hồ Lâm vẻ mặt có chút khó xử.
Thật ra Hồ Cửu chính là con trai của Hồ Thùy, tiểu thư duy nhất của Hồ gia, năm đó Hồ tiểu thư có thai khi còn chưa đính hôn.
Hồ gia vì sợ tai tiếng nên giam Hồ tiểu thư ở một biệt thự ở thành phố nhỏ, cô sinh hạ một bé trai, đường nhiên là Hồ gia không chấp nhận đứa bé mang họ Hồ.
Chỉ là Hồ tiểu thư kiên quyết đặt tên con là Hồ Cửu, sau đó gửi cậu vào trại trẻ mồi côi ở thành phố Gia.
Hồ tiểu thư biết, đứa bé nếu về Hồ gia chỉ có một kết cục thê thảm, chẳng thà ở bên ngoài tự do, mang theo hy vọng của cô.
Nhưng điều Hồ tiểu thư không ngờ tới nhất chính là trên đường về lại Hồ gia ở phía Bắc thì cả đoàn gặp tai nạn.
Hồ Thúy mất tại chỗ, người tùy tùng năm đó sống sót chỉ còn có Hồ Lâm, mà Hồ Thúy là chị của ông, cả hai chị em ông luôn có tình cảm thân thiết với nhau.
Sau chuyện năm đó, ông cũng không nhắc tới đứa con của chị gái, Hồ gia cũng không truy cứu xem ai là cha đứa bé, cũng mặc kệ đứa bé tự sinh tự diệt.
Không phải Hồ gia không biết sự tồn tại của Hồ Cửu, chỉ là không muốn dính dáng tới đứa bé làm họ thấy xấu hổ.
“Dài? Tôi nghĩ không cần nói, lúc trước ra sao giờ cứ như vậy. Tôi không mong mình lại có người thân từ trên trời rơi xuống.”
“Không! Nói cho đúng là tôi không cần.”
Hồ Cửu càng nói, càng lạnh băng.
Anh không quan tâm cái gì đó là gia tộc lớn chống đỡ, dù sao trước giờ anh cũng là trẻ mồ côi, cứ như vậy là tốt nhất.
“Hồ gia là gia tộc lớn, cậu nên suy nghĩ…” Hồ Lâm nhíu mày.
Thực sự mà nói ông ta xuất thân từ gia tộc xếp bậc nhất nhì đất nước, nên những suy nghĩ tư duy của các gia tộc đã ăn sâu từng thành viên.
Hồ Lâm luôn vì tình cảm của chị gái muốn tìm lại đứa cháu đáng xấu hổ này, chỉ là ông ta cho rằng nghe tới Hồ gia thì bất kỳ ai cũng phải vui mừng mới phải.
Nếu không phải Hồ gia đang gặp biến động, mà Hồ Cửu nhiều năm trước xem ra cũng có chút năng lực, giờ tuy có chút chật vật nhưng Hồ gia cần dùng người, tiền bối Hồ gia chấp nhận cho đứa cháu này quay về là tốt rồi.
“Không cần! Về nói với đám người Hồ gia kia, tôi không cần. Tốt nhất đừng cho tôi biết các người có dính dáng tới chuyện hãm hại tôi cùng Dung Vị mấy năm trước. Nếu không…”
Anh cũng không nể tình mà cảnh cáo.
Còn về thân phận của mình, anh nhiều lần điều tra quả thực không tìm ra chút gì liên quan tới Hồ gia.
Nhưng dù làm thế nào vẫn không thể tra ra được thông tin gì, hiện tại là có người Hồ gia đến tìm nói rằng là chú anh.
Đùa sao?
Điều này chứng tỏ bọn người gia tộc lớn chính là sợ thân phận của anh, như vậy anh cũng đoán thân phận của bản thân cũng không có gì hay ho nên bọn họ mới làm như thế.
“Có lẽ thân phận của tôi cũng không có gì hay nên các người mới như thế. Nếu không đã tìm tôi từ nhiều năm trước mới phải, đã vậy cần gì tìm tôi? Hồ Cửu tôi không cần các người.”
Nói xong anh lên xe lạnh lùng rời đi, mặc kệ Hồ Lâm đứng chết trân tại chỗ. Ông ta vì niệm chút tình chị em thuở xưa, ngoài khoảng thời gian năm năm không điều tra được Hồ Cửu đi đâu làm gì ra thì cuộc sống Hồ Cửu đều được điều tra kỹ.
Ai mà ngờ Hồ Cửu lại ngông cuồng như vậy!
“Hừ, đúng là tuổi trẻ, vẫn chưa biết trời cao đất dày là gì.” Hồ Lâm hừ lạnh cũng lên xe.
Ông nói với người lái xe: “Cậu điều tra một chút, xem nó thế nào? Thiếu thốn có thể hỗ trợ, dù sao chị tôi ra đi cũng còn mỗi nó, tuy thân phận đáng xấu hổ nhưng xem như đây là chút tình nghĩa còn lại của tôi đi.”
Hồ Lâm tự cho là đúng có chút thở dài.
“Tra ra được thân phận Chiến thần cùng người thần bí kia chưa? Thế lực của người thần bí kia ngày càng lớn, tôi không muốn Hồ gia lại sai đường.” Ông ta như chợt nhớ gì đó rồi nói.
“Thân phận Chiến thần tuyệt đối bảo mật, Ban Chính trị cũng không có mấy người biết. Còn người thần bí kia càng bí ẩn hơn, vô tung vô ảnh.” Tài xế Bác, cũng là trợ lý của Hồ Lâm cung kính trả lời.
Hồ Lam trầm tư lắc đầu, Hồ gia tuy trước giờ đều là một trong những gia tộc đứng đầu. Nhưng thế hệ sau của Hồ gia không ai nổi bật, thậm chí có phần sa sút.
Vì giữ hình tượng, bọn họ vẫn xây dựng những người thế hệ sau một vỏ bọc ưu tú. Tuy nhiên sự thật ra sao bọn họ biết rõ, điều bọn họ cần là tìm người ưu tú hỗ trợ Hồ gia.
Tất nhiên công lao hay mọi thứ đều do những người Hồ gia đón nhận, đó cũng là lý do Hồ Lâm tìm Hồ Cửu.
Dù sao tìm người ngoài cũng cần cho người nhà một cơ hội, huống hồ đây là cơ hội tốt để Hồ Cửu có thể về Hồ gì. Chỉ là ông không ngờ mọi chuyện lại khó khăn vậy.
“Tạm ở đây vài ngày đi. Dù sao Chiến thần cùng người thần bí kia cũng đang ở đây, tuy không rõ là ở đâu và làm gì, nhưng tin tức của chúng ta hẳn không sai nhiều. Một trong hai cũng được.” Ông ta ra lệnh cho tài xế Bác.
“Vâng, tôi sẽ sắp xếp một chút.” Tài xế Bác nhanh chóng lái xe đi.
Hồ Cửu bên này nhanh chóng về lại căn cứ núi Hàng.
“Hữu Thủ, tra cho tôi. Tra mọi thông tin liên quan về tôi, một điểm cũng không bỏ sót, tra cả Hồ gia, bí mật của họ dù là cọng lông tơ cũng tra cho ra cho tôi. Chuyện này tuyệt đối bí mật, hiểu chứ?” Anh nhanh chóng phân phó thân tín của mình.
Hữu Thủ nhìn thái độ của Hồ Cửu, cũng đoán vài phần là ai đó chọc giận anh. Nhưng anh ta không dám hỏi, chỉ là hơi chần chừ.
“Có gì sao?” Hồ Cửu thấy thái độ của Hữu Thủ thì chợt hỏi.
“Hồ gia bên kia cũng là người nhúng tay trong trận truy đuổi Dung Vị lần này. Gia tộc lớn thường rất khó điều tra.” Hữu Thủ thẳng thắn nói.
“Khó sao? Cần thì trực tiếp bắt người đánh cho tới khi khai mới thôi.” Hồ Cửu lạnh giọng nói.
Vẻ mặt của anh không khác gì Atula hiện thân.
Hữu Thủ hơi lùi một chút, có một cảm giác sợ hãi vô hình.